Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
"Cho nên ta đưa gọi nơi này là hoa viên cuối cùng, có hai tầng hàm nghĩa, tầng hàm nghĩa thứ nhất là hoa viên sau tận thế. Đương nhiên, ta càng thiên về hàm nghĩa tầng thứ hai, đó chính là cho dù đang ở thời mạt thế, hoa viên này vẫn tồn tại như cũ, nó không đơn thuần chỉ là cửa hàng bán hoa, còn là hoa viên trong long mọi người."
Nam lão híp mắt, chăm chú kiên nhẫn giải thuật cho Lăng Tu cùng Đường Tiểu Mạt.
"Tuy rằng tận thế phủ xuống, nhưng vẫn còn hoa viên động lòng người, nó không biến mất theo hoàn cảnh, mà mãi mãi trường tồn!" mắt Lăng Tu trống rỗng, như đang nói chuyện cùng nam lão, hoặc đang tự lẩm bẩm.
Nam lão nhếch miệng nở nụ cười, nếp nhăn trên mặt tiêu tán không ít.
"Tiên sinh, đây là nước đá của ngươi. Tiểu thư, đây là trà sữa ô mai, mời hai vị dùng!" Tên kia đem nước đá cùng trà sữa đặt ở trước mặt Lăng Tu cùng Đường Tiểu Mạt, mỉm cười nói.
Đường Tiểu Mạt lập tức uống một ngụm, nói: "Ân, uống ngon thật, đã lâu không có được nếm mùi này."
"Tiểu Mạt cô nương nếu thích, mỗi ngày đều có thể tới bản điếm thưởng thức." Nam lão cười nói.
"Vậy không tốt lắm."
"Tiểu Mạt cô nương là ân nhân cứu mạng của ta, không chỉ là thưởng thức một chút đồ uống, coi như đem toàn bộ cửa hàng tặng cho ngươi ta cũng nguyện ý."
Nam lão cười tủm tỉm nói, "Được rồi, giới thiệu cho các ngươi một chút." Chỉ vào người kia, "Hắn gọi là Nhạc Dương, là một người có kinh nghiệm pha chế phong phú, tinh thông điều chế các loại đồ uống, cà phê, trà, vị nữ sĩ bên cạnh hắn gọi là Diêu Hiểu Lan, cũng là vị điều chế sư, Sinh ý ở đây hoàn toàn dựa vào hai người bọn họ chống đỡ."
Đường Tiểu Mạt cảm giác có chút là lạ, vì sao nam lão đột nhiên giới thiệu cho nàng như vậy?
"Hiểu Lan, mang Tiểu Mạt cô nương đi xem nơi này một chút."
"Vâng, điếm trưởng!" Diêu Hiểu Lan cung kính khom người nói.
Lúc này Nam lão cười nói với Đường Tiểu Mạt: "Nếu thấy có cây hoa nào ưng ý, thì nói ta ta tặng cho ngươi."
Đường Tiểu Mạt có chút không biết phải làm sao, quay đầu nhìn về phía Lăng Tu, hỏi ý tứ của hắn.
"Đi thôi!"
Lăng Tu gật gật đầu nói, hắn biết lão nhân này có ý muốn đưa Đường Tiểu Mạt đi.
Được hắn cho phép, Đường Tiểu Mạt hào hứng đi cùng Diêu Hiểu Lan, như Hồ Điệp bay vào trong bụi hoa, tò mò thưởng thức.
Khi Đường Tiểu Mạt vừa rời đi, ánh mắt nam lão liền sáng quắc nhìn Lăng Tu: "Lăng Tu, ta có một loại trực giác mãnh liệt, ngươi, là người đặc biệt."
Đặc biệt? !
Trong đầu Lăng Tu lập tức xuất hiện cái từ "Biến chủng", không khỏi cảnh giác.
"Kết giao bằng hữu chứ?" Nam lão đạo.
"Kết giao bằng hữu thì phải chân thành." Lăng Tu thản nhiên nói.
"Đương nhiên, ta chân thành muốn kết giao bằng hữu cùng ngươi."
"Thế nào là chân thành?"
"Ta có thể nói cho ngươi biết hết thảy những gì liên quan tới ta, chỉ cần ngươi muốn biết." ánh mắt Nam lão chân thành tha thiết, giọng thành khẩn nói.
"Nga?"
Lăng Tu uống một ngụm nước đá, khóe miệng tửa như cười, "Ngươi tên là gì?"
"Nam Tung Sơn!"
"Lý Lâm là gì của ngươi?"
"Nàng là nữ nhi của ta, cũng là bộ trưởng bộ ARR. Bất quá, nàng là nàng, ta là ta!" Nam Tung Sơn thay đổi không còn vẻ mệt mỏi như trước nữa, tinh khí thần rất no đủ.
Lăng Tu ngẩn người, chợt khẽ mỉm cười: "Có ý tứ, phụ thân và nữ nhi lại phân rõ giới tuyến như vậy."
"Không, ta cũng không có phân rõ giới tuyến với nàng, nàng vĩnh viễn là nữ nhi yêu quý nhất của ta."
"Nếu mà một ngày kia nàng giết ngươi thì sao?" Lăng Tu hỏi.
Nam Tung Sơn run sợ chốc lát, lắc lắc đầu nói: "Ta chỉ hi vọng không có một ngày như vậy."
Lăng Tu cười khẽ, trầm mặc, chậm rãi uống nước đá.
Nam Tung Sơn nhìn về phía Đường Tiểu Mạt đang đi cùng Diêu Hiểu Lan nói: "Tiểu Mạt cô nương rất trọng yếu đối với ngươi?"
Lăng Tu cũng quay đầu nhìn về phía con ngu heo ngốc kia, cười nói: "Rất trọng yếu!"
"Ta vừa mới có một phần công việc, có hứng thú cho nàng làm hay không?"
"Ta sẽ thương lượng với nàng một chút!"
Lăng Tu phải cẩn thận tính toán một phen xem Nam Tung Sơn có thể tin hay không.
Nam Tung Sơn sững sờ một chút, chợt chuyển đổi đề tài: "Ngày hôm nay trong một tòa nhà xưởng bỏ hoang xảy ra sự kiện tàn sát rất máu tanh và tàn nhẫn, có một trăm lẻ tám tên bị chết, tử trạng đặc biệt thê thảm, có người nói không có một đầu người nào hoàn chỉnh, chuyện này ngươi có nghe nói không?"
"Không có, ta không chú ý phương diện tin tức này." Lăng Tu lắc đầu nói.
Nam Tung Sơn cười cười: "Chân thành là tương hỗ."
"Đối với chúng ta thì còn chưa tính là bằng hữu." Lăng Tu nhún nhún vai không nói gì cả.
Nam Tung Sơn cũng không giận, chậm rãi nói: "Không quan hệ, thời gian còn dài, ngươi rất nhanh sẽ biết, ở khu một, không có người nào có thể để ngươi tin tưởng hơn so với ta."
"Hi vọng như vậy!"
Lăng Tu uống một hơi cạn sạch ly nước đá, sau đó hướng Nhạc Dương hô, "Điều chế một ly trà sữa cho nàng, đóng gói mang đi!"
"Tốt tiên sinh." Nhạc Dương gật đầu, lễ phép mỉm cười nói.
Lăng Tu lại không tiếp tục nói chuyện phiếm cùng Nam Tung Sơn, mà là đi về hướng Đường Tiểu Mạt.
"Điếm trưởng, ngươi xác định hắn là biến chủng?" Nhạc Dương cau mày nhỏ giọng dò hỏi.
"Trực giác nói cho ta biết, hắn là biến chủng."
"Trực giác?" Nhạc Dương cảm thấy có chút không đáng tin cậy.
Nam Tung Sơn không cho là đúng, dùng dư quang liếc nhìn Lăng Tu: "Đừng quên, ta cũng dựa vào trực giác để biết ngươi và Hiểu Lan là biến chủng, mà hắn cho ta cảm giác càng thêm mãnh liệt."
"Lời tuy là như vậy, nhưng thấy thế nào hắn cũng chỉ là người thường a!" Nhạc Dương biện nói.
"Có lẽ, thực sự là ta nhìn lầm?." Nam Tung Sơn cười nói, rồi thu hồi ánh mắt, nâng chung trà lên, nhấp một hớp nhỏ.
*
Từ trong vườn hoa, Đường Tiểu Mạt lấy được một cây hoa lan. Trên đường về nhà, Đường Tiểu Mạt cũng không dừng nói về nó với Lăng Tu.
"Gặp nhau là một loại số mệnh!"
Rất hiển nhiên, Đường Tiểu Mạt cũng không chịu lý luận sinh vật của Lăng Tu ảnh hưởng, nữ hài tử vẫn thích hoa.
Lăng Tu vẫn đang suy nghĩ: Nam Tung Sơn rốt cuộc có phải là biến chủng hay không?
Nếu mà hắn là biến chủng, tại sao lại đột phát bệnh tim. Dùng chính bản thân để tham chiếu, từ khi trở thành biến chủng, thân thể của chính mình sẽ không bị phát bệnh, biến chủng mà bị bệnh là không thể nào tin được. Mà nếu quả hắn không phải là biến chủng, làm sao hắn lại nghi ngờ mình, hơn nữa chính bản thân có loại cảm giác đặc biệt đối với hắn, cái loại cảm giác này vô cùng thân thiết, trong lòng vẫn có cái thanh âm tự nói với mình, đây là đồng loại.
Thấy Lăng Tu cau mày, tròng mắt Đường Tiểu Mạt tinh quái xoay chuyển, đưa cành hoa lan tới trước mũi hắn, để cho hắn nghe thấy mùi hoa.
Lăng Tu trừng nàng liếc mắt: "Làm cái gì?"
"Giúp Món ăn tình yêu đề cao tình thương nha." Đường Tiểu Mạt cười khanh khách nói.
Lăng Tu không còn lời gì để nói.