Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Thời gian làm việc của hiệp cảnh có áp lực rất lớn, hầu như toàn bộ 24 tiếng đồng hồ đều ở trong trạng thái đợi mệnh, chỉ cần điện thoại di động vừa vang lên, phải nghe theo chỉ thị từ phía trên chạy tới địa điểm chỉ định xử lý mọi chuyện.
Đường Tiểu Mạt ở nhà một mình, buồn chán đến ngủ gật, thời gian nàng vui sướng nhất chính là ăn cơm Lăng Tu nấu cho nàng. Mà sau khi nàng ăn xong bữa cơm đó, Lăng Tu phải đi ra ngoài tuần tra, mỗi lần đều phải tới rạng sáng mới trở về.
*
Thái Vũ ở đồn cảnh sát có giao thiệp rất rộng, nhờ bằng hữu tìm thông tin về "Lăng Tuyết" một phen, kết quả không có bất kỳ ghi chép gì.
"Đây là có chuyện gì?" Lăng Tu nhíu mày.
Bằng hữu Thái Vũ lên tiếng giải thích: "Hệ thống đồn cảnh sát năm khu là nhất thể, không tra được tin tức tương quan chỉ có hai loại khả năng, một là tin tức của Lăng Tuyết không có ghi vào, hai là bị tập đoàn evo che giấu. Mà lớn nhất có thể là loại thứ nhất, muội muội của ngươi mới sáu tuổi, có thể bị một gia đình thu dưỡng, cái gia đình kia vì đoạn tuyệt quá khứ của nàng, liền sửa lại tên cho nàng."
Nghe lời ấy, Lăng Tu sửng sốt cả người, hắn vốn cho là lợi dụng hệ thống đồn cảnh sát thì có thể phong tỏa vị trí của Lăng Tuyết rất nhanh, nhưng hiện nay xem ra cũng không phải như vậy, tuy rằng hắn đang ở Huyễn Thành, nhưng không có bất kỳ manh mối gì vể nàng.
Được rồi, Lâm Di!
Trong hệ thống đồn cảnh sát không có tin tức của Tuyết Nhi, như vậy khẳng định phải có tin tức của Lâm Di.
Này tra một cái, thật là có một cái tin tức: Triệu Lâm Di, hai mươi ba tuổi, nghề nghiệp là MC radio, ở tại khu một.
Ở khu một! ! !
Tâm tình Lăng Tu rung lên, chân thành hướng bằng hữu Thái Vũ nói lời cảm tạ: "Đa tạ !"
"Không có việc gì, một cái nhấc tay, rất nhiều bằng hữu đến Huyễn Thành để tìm thân nhân, chúng ta làm cảnh sát có thể giúp thì giúp, rồi lại nói, ta coi ngươi như là đồng sự, không cần thiết khách khí như vậy." bằng hữu Thái Vũ cười nói.
Lăng Tu không có nhiều lời nữa, trong đầu cũng là hiện lên hình ảnh lúc đầu bị người này kiên quyết cự tuyệt, nói cái gì mà không có tình huống đặc thù thì tuyệt đối không có khả năng vận dụng hệ thống của đồn cảnh sát, xem ra vô luận là trước kia hay là hiện tại, chỉ cần là xã hội loài người, liền không thể ly khai hai chữ "Quan hệ".
Lúc này, một nữ cảnh sát đi vào đồn cảnh sát đại sảnh.
Nữ cảnh sát tuổi còn trẻ, vóc người cao gầy thon dài, cảnh phục phụ trợ lộ ra vẻ yểu điệu mà lại hữu lực, tiêm mi cau lại, trong chỗ sâu đôi mắt lộ ra một tia nôn nóng, chính là Hà Linh.
Ở thời điểm nàng thấy Lăng Tu, nàng cũng nhìn thấy Lăng Tu.
"Là ngươi?"
Hà Linh vốn bởi vì nhiệm vụ Lý Lâm giao cho nàng mà sứt đầu mẻ trán, mà còn không có tiến triển gì, tâm tình đang rất phiền, không nghĩ tới trở lại đồn cảnh sát lại gặp được một người nàng ghét phi thường, cái loại cảm giác giống như đang ngồi ăn một món không được ngon miệng, kết quả còn phát hiện bên trong có một con ruồi chết.
Lăng Tu hoàn toàn không để ý tới, ánh mắt quét về phía nơi khác.
Mà Thái Vũ cũng khéo đưa đẩy, nhìn thấy Hà Linh một tôn đại thần của đồn cảnh sát, trước hắn có gặp nàng một lần, cho nên cữ nghĩ rằng nàng đang nói chuyện với mình mà không phải là Lăng Tu, lại cười hắc hắc nghênh đón: "Là ta là ta, trí nhớ của cảnh quan thật tốt, chúng ta chỉ có gặp mặt một lần, kết quả cảnh quan liền nhớ kỹ ta, thực sự là vinh hạnh lớn của ta."
Hà Linh không liếc hắn một cái, trực tiếp vòng qua hắn, đi tới trước mặt Lăng Tu, trên dưới nhìn quần áo trên người Lăng Tu, không khỏi kinh ngạc một trận, giễu cợt cười nói: "Hiệp cảnh? Ngươi cũng xứng làm hiệp cảnh sao?"
Nàng có thành kiến cực lớn đối với Lăng Tu, hầu như có thể nói là hoàn toàn phủ định Lăng Tu, thấy hắn làm hiệp cảnh, điều này thật sự làm cho nàng giận không chỗ phát tiết.
"Ngươi cũng xứng làm cảnh sát?" Lăng Tu nhàn nhạt liếc nàng nói.
Được nghe lời ấy, tất cả cảnh sát ở đây đều rùng mình, trăm triệu lần không nghĩ tới ở trong đồn cảnh sát mà còn có người có dũng khí nói chuyện với Hà Linh như vậy. Thái Vũ sợ không nhẹ, tim đập rộn lên.
Hà Linh tức giận, nghĩ đến lúc đầu Lăng Tu dạy nàng nên phá án như thế nào, chỉ trích nàng không có chút logic phá án nào, thì cắn răng nói: "Ngươi tin không tin ta có thể để cho ngươi cởi bộ cảnh phục ngay bây giờ không?"
Để cho nàng bất mãn hơn là, Lăng Tu thực sự đi khiếu nại nàng, hại nàng bị cục trưởng gọi vào phòng làm việc hung hăng phê bình một trận, đồng dạng nghi ngờ năng lực phá án của nàng.
Lăng Tu chưa từng phải điệu thấp khi nói chuyện với nữ nhân, hơn nữa hai lần gặp mặt đều làm cho hắn có xung động đánh người.
Lúc này, Thái Vũ đứng ra, trên mặt mỉa cười, mở miệng nói: "Thế nào cảnh quan xin bớt giận, Lăng Tu lão đệ mới tới, không hiểu chuyện, mong rằng cảnh quan đại nhân đại lượng, đừng tính toán cùng hắn."
Hà Linh cười nhạt: "Tốt, ngươi gọi hắn cúi đầu ba cái với ta, lại rất cung kính nói lời xin lỗi, ta tuyệt đối sẽ không tính toán cùng hắn nữa."
Tuy rằng không rõ ràng Lăng Tu và Hà Linh có cái ân oán gì, nhưng Thái Vũ cảm thấy vẫn nên cúi người một chút thì tốt hơn, Hà Linh không phải là người mà hiệp cảnh nho nhỏ bọn họ có thể trêu chọc nổi, nếu bị nàng ghi hận, bát ăn cơm cũng sẽ bị ném đi.
Vì vậy nhanh chóng hướng Lăng Tu nháy mắt: "Lão đệ a, mau nói lời xin lỗi với cảnh quan."
"Ta không có làm sai bất cứ chuyện gì, tại sao phải nói xin lỗi nàng?" Lăng Tu nhàn nhạt liếc Hà Linh, dùng một loại giọng giễu cợt nói.
Tâm trạng Thái Vũ khẩn trương, đi tới trước mặt hắn, lắc đầu dùng thanh âm chỉ hai người mới có thể nghe được để khuyên nhủ: "Chống đối thủ trưởng mà còn không phải là sai, lão đệ a, người nữ nhân này chúng ta chọc không được, đừng cứng đầu, vẫn nhanh chóng nói lời xin lỗi với nàng, bằng không ngươi rất khó lẫn ở đồn cảnh sát a."
Lăng Tu cười cười, cũng là không có bất kỳ biểu thị nào, tương phản, không nói hai lời, trực tiếp đi ra ngoài đại sảnh.
Hà Linh giận tím mặt.
"Vương bát đản!"
Tức giận mắng một tiếng, thân thể bạo khởi, liền đá một cước hướng lưng Lăng Tu, thế đi cương mãnh, hổ hổ sinh phong, hiển nhiên nàng cũng là một luyện gia tử.
Khi nàng cho rằng có thể đạp bay Lăng Tu, thì Lăng Tu bỗng dưng xoay người lại, trong sát na bộc phát ra khí thế bàng bạc, tay phải thành chưởng, mang theo một cổ kình phong sắc bén vô cùng, liền giã một chưởng vào vai phải của nàng.
Lực lượng hùng hồn cuộn trào mãnh liệt, Hà Linh phát ra một tiếng thét chói tai, cả người bay ngược ra, té lăn quay trên mặt đất, khó có thể tin cùng tức giận trừng mắt Lăng Tu, dù thế nào cũng không nghĩ tới bản thân sẽ bị Lăng Tu dung một chưởng đẩy lùi.
Ở đây hết thảy cảnh sát đều giật mình, thực lực của Hà Linh bọn họ rõ mồn một, trong đồn cảnh sát không có người nào là địch thủ của nàng, không cò tồn tại nào có thể dùng một chiêu đánh bại nàng, mà tên mới tới này lại làm được.
"Ta là hiệp cảnh, ngươi là hình cảnh, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, đừng trêu chọc đến ta, bằng không ta bảo đảm ngươi sẽ hối hận."
Lăng Tu thần tình đạm mạc, lạnh lùng hướng Hà Linh bỏ lại một câu nói liền rồi quay đầu lại rời đi, chỉ còn lại có mọi người đang ngây ngốc, còn chưa tỉnh hồn lại.
Thái Vũ trừng mắt nhìn, tỉnh táo lại từ kinh ngạc, đuổi theo.
"Lăng Tu, ngươi chờ cho ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Đón nhận ánh mắt đồng sự trong đại sảnh, Hà Linh cảm giác mặt mũi mình bị mất hết, nàng hoàn toàn muốn giết chết Lăng Tu.