Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch Full)

Chương 390 - Chương 391: Vũ Hội Phong Ba

Danh Sách Chương - Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch) - vipTruyenGG.com Chương 391: Vũ hội phong ba

 

 

 

Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Dịch giả: Quyen.lv

Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.

3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.

Nắm tay?

Cùng nắm tay với đám con em nha giàu ở thời mạt thế?

Lăng Tu cảm thấy rất buồn cười, lạnh lùng trừng Sở Mộng, xoay người, đi hướng nơi khác.

Này...

Toàn bộ vũ hội an tĩnh lại trong sát na, thật sự là cảm thấy Lăng Tu quá không cho Lục Sơn mặt mũi, phải biết rằng, cha Lục Sơn là tổng tài của tập đoàn Lục thị, mà tập đoàn Lục thị ở khu một là có địa sản rất lớn, làm người thừa kế duy nhất của tập đoàn Lục thị, chủ động làm quen cùng một bảo tiêu mà lại bị không để ý tới, điều này làm cho bọn họ rất là tức giận.

"Thật là một tên gia hỏa không có lễ phép!"

"Đúng vậy, Phong ca nắm tay với hắn là để mắt tới hắn, hắn lại có loại thái độ này, thật sự là không biết lễ phép gì."

"Nói hắn là bảo tiêu là cất nhắc hắn, ở trong mắt ta hắn chính là một con chó, một con chó còn dám lên mặt ở trước mặt chúng ta như vậy, cho mình là ai a."

...

Trong vũ hội tất cả đều là lên tiếng vì Lục Sơn.

Mà Lục Sơn cũng cười cười, một bộ lơ đễnh dáng vẻ nói: "Không có việc gì không có việc gì, bảo tiêu nên có cá tính của bản thân, mọi người tiếp tục uống rượu, khiêu vũ đi!" tuy nói như vậy, mí mắt cũng nhịn không được mà giựt giựt vài cái.

Hàn Vũ vỗ vỗ bờ vai của hắn, ở bên cạnh nhỏ giọng rỉ tai một phen, hai người ăn nhịp với nhau, trong ánh mắt toát ra một tia giảo hoạt.

"Triệu tiểu thư, Vũ kiều là một người đàng hoàng thiện lương, không biết làm tổn thương người khác, ngươi muốn sửa trị Lăng Tu kia thì rất đơn giản, vai ác nhân để cho ta đảm đương, tuyệt đối sẽ làm cho ngươi thoả mãn." Lục Sơn cười ha hả nói.

Làm hồ bằng cẩu hữu của Hàn Vũ, vì trợ giúp Hàn Vũ thành công bắt được tâm Triệu Lang Nhi, hình tượng của Hàn Vũ vẫn phải giữ gìn một chút, để cho Hàn Vũ tự mình xuất thủ đối phó Lăng Tu là không hợp lý.

Triệu Lang Nhi khẽ vuốt cằm, cảm thấy Hàn Vũ khăng khăng một mực, hảo bằng hữu lại rất trung tâm, phẩm cách của bản thân Hàn Vũ phải phi thường cao, làm cho hảo cảm với Hàn Vũ tăng gấp bội.

*

Vũ hội tiến hành được phân nửa, Lục Sơn liền bưng một chén rượu đi tới trước mặt Lăng Tu.

"Lăng Tu, ngươi sao không đến khiêu vũ a?" Lục Sơn hỏi.

Lăng Tu rất muốn nói mắc mớ gì tới ngươi, nhưng nghĩ lại vừa nghĩ, đành phải nhàn nhạt đáp lại: "Không biết!"

Hắn có dự cảm mãnh liệt, những người này đang nhằm vào hắn, mà nhằm vào nguyên nhân hắn, hẳn là bị Triệu Lang Nhi bảo.

"Ha hả, không quan hệ, không ai từ nhỏ mà đã biết, lát nữa ta để cho người dạy ngươi."

Lục Sơn phất phất tay hướng một mỹ nữ quần áo tịnh lệ cách đó không xa, "Đến, giới thiệu cho các ngươi một chút, đây là Lăng Tu, cận vệ của Triệu tiểu thư, đây là hảo bằng hữu của ta, nàng là cao thủ Hip-hop, để cho nàng dạy ngươi nha!"

"Ta không cần!" Lăng Tu kiên quyết cự tuyệt, giọng nói hơi có chút không tốt.

"Không quan hệ a huynh đệ, Hip-hop có các điệu nhẩy rất tu do thoải mái, chỉ cần là người thì đều có thể nhẩy, đương nhiên, nếu có thể làm ra một phần động tác có độ khó cao vậy thì càng tốt, đi thôi, khó khăn lắm mới có mỹ nữ chỉ đạo, cơ hội này cũng không phải là ngày nào cũng có a, ha ha... Nhất định phải nắm chặt cơ hội a!"

Lục Sơn sang sãng cười to nói, Lăng Tu không biết khiêu vũ thì vừa đúng với mong muốn trong lòng hắn, cứ như vậy là có thể để cho mọi người toàn trường hung hăng cười nhạo hắn.

"Ta lập lại lần nữa, ta không cần!" Lăng Tu nói.

Trong mắt Lục Sơn phát lạnh: "Lăng Tu, cho chút thể diện đi."

Mỹ nữ bên cạnh liếc Lăng Tu, lên tiếng phụ họa nói: "Là nam nhân thì tới, đừng lề mề..." ngôn ngữ của nàng còn chưa nói xong thì đột nhiên ngừng lại, bởi vì ánh mắt Lăng Tu tràn đầy sát khí nhìn nàng.

Con ngươi thâm thúy như bầu trời đêm, sát khí lành lạnh, giống như bị một đầu dã thú hung mãnh nhìn chằm chằm, cảm giác áp bách cường đại khiến toàn thân nàng tuôn ra một tầng mồ hôi lạnh trong nháy mắt.

"Ta có phải là nam nhân hay không thì cũng không cần ngươi đến đánh giá?"

Lăng Tu lạnh lùng quát mắng một tiếng, "Cút! ! !"

Ở dưới khí thế của hắn chèn ép, Lý Huyền làm sao có thể chịu được, đành phải rời đi.

"Này, Lăng Tu, ngươi có ý gì, ta hảo tâm giới thiệu cho ngươi một bạn nhảy, ngươi ở đây làm cái gì." Lục Sơn giận tím mặt nói.

Ánh mắt Lăng Tu đông lạnh, đưa tay ra, năm ngón tay bóp cổ, đưa lên khỏi mặt đất nói: "Đừng cho là ta không biết trong lòng ngươi đánh cái chủ ý gì, ở vũ hội sẽ nhẩy Hip-hop sao, ngươi là muốn cho ta xấu mặt phải không? Không có ý tứ, ngươi đã tính toán sai!"

"Ngươi... Ta..."

Lục Sơn kinh hãi, nói cái gì cũng nói không được, chỉ loạn đạp hai chân nỗ lực giùng giằng, trong mắt tràn đầy thống khổ và kinh hoàng, sắc mặt đỏ lên rất nhanh, hắn vốn tưởng rằng Lăng Tu chỉ là một bảo tiêu nho nhỏ, cũng không nghĩ đến Lăng Tu thật sự có thực lực mạnh mẻ như thế.

Mà biến cố này, lập tức làm cho cả vũ hội yên tĩnh lại, mọi người đồng loạt nhìn lại.

"Hỗn đản, ngươi làm gì? Mau buông ra Lục Sơn!" Triệu Lang Nhi vọt tới đầu tiên, chỉ vào Lăng Tu liền lớn tiếng kêu lên, mang theo một cái mệnh lệnh.

"Lăng Tu, dù cho ngươi là bảo tiêu của Lang Nhi, nhưng ngươi đối với huynh đệ ta như vậy, là rất không tốt." trên mặt Hàn Vũ xuất hiện một mảnh âm trầm.

"Lăng đẹp trai, mau buông hắn ra, hắn cũng không phải là người mà ngươi có thể trêu chọc nổi a." Sở Mộng mặt lộ vẻ vẻ lo âu nói.

Mà Trần Hào cùng Lương Ưu nghe nói lời này lại dè bỉu một trận, bọn họ tuy rằng không biết Lăng Tu có thân phận gì, thế nhưng lại hết sức rõ ràng Lăng Tu có quan hệ không cạn cùng Lâm bộ trường, muốn nói trêu chọc không nổi Lục Sơn, đây tuyệt đối là một câu nói đùa.

Lăng Tu hừ nhẹ, vung cánh tay, Lục Sơn cũng không khống chế bay ra ngoài, nện ở trên mặt đất, thống khổ kêu rên.

Sau đó nói với Triệu Lang Nhi: "Triệu cô nương, hiện tại đã mười giờ, ngươi nên trở về nhà!"

"Ta có trở về nhà hay không mắc mớ gì tới ngươi, xin nhớ thân phận của ngươi, ngươi không có tư cách ra lệnh cho ta." Triệu Lang Nhi chống nạnh nói.

Lăng Tu không cần phải nhiều lời nữa, dùng nhãn thần hướng Trần Hào cùng Lương Ưu, xoay người liền đi ra ngoài biệt thự, mười giờ vừa qua, Triệu Lang Nhi này chết sống ra sao hắn cũng mặc kệ.

"Không có ý tứ tiên sinh!" Mấy cái bảo an ở cửa biệt thự ngăn cản hắn lại.

Lăng Tu khẽ nhíu vùng xung quanh lông mày: "Có việc?"

"Ân! Biệt thự của chúng ta mất vài món đồ quý trọng, hoài nghi là ngươi gây nên, cho nên xin ngươi phối hợp cùng chúng ta, nếu mà ngươi không phản đối mà nói, chúng ta liền lục soát một cái, để trả lại thuần khiết cho ngươi." Lời tuy nói như vậy, nhưng cặp mắt lại nhìn Lăng Tu thẳng tắp.

"Các ngươi có chứng cứ?" hai mắt Lăng Tu híp lại, một tia lãnh ý chậm rãi hiện lên.

"Ngươi muốn rời khỏi chính là chứng cứ." Bảo an cười gằn nói.

Rất rõ ràng, đây cũng là mánh khoé của bọn Hàn Vũ.

"Không cho các ngươi soát người thì như thế nào?" Lăng Tu nghiền ngẫm cười, lãnh ý trong mắt càng tăng lên.

"Không cho chúng ta soát người, vậy ngươi cũng đừng nghĩ rời nơi khỏi này, chúng ta sẽ cho ngươi nếm thử tư vị điện côn." Bảo an đem điện côn ra, nhìn chằm chằm Lăng Tu.

"Phải không?"

Lăng Tu nhàn nhạt đáp lại một câu, trực tiếp lên gối đụng đi ra.

"Oành "

Gia hỏa trước mặt bị đụng bay ra ngoài, nện ở trên bàn cơm,.

 

 

Bình Luận (0)
Comment