Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Khi Địch triết đáp ứng hai cái điều kiện này, Lý Lâm hừ nhẹ một tiếng, thu hồi Liệt Diễm trên người Địch triết. Liệt Diễm biến mất, nham thạch bao bọc ở bên ngoài thân Địch triết biến mất từng tần một, lộ ra hắn tướng mạo của hắng.
"Hô ~ "
Một ngụm trọc khí nóng hổi được phun ra, da trên người Địch triết bị nướng đỏ bừng, như khoai lang bị nướng chín, trong không khí mơ hồ còn có mùi vị tóc bị đột, thoạt nhìn có chút chật vật.
"Bộ trưởng!"
Hắn hai gã bộ hạ đang chuẩn bị đón đỡ hắn, nhưng ở lúc này, một cái nắm tay mang theo một lực lượng kinh khủng đột nhiên xuất hiện. Năng lực tự chủ vận chuyển, một tầng nham thạch thật dày tạo thành hộ giáp.
Ngay cả như vậy, khi quyền đầu kia đánh trúng, Địch triết vẫn phải nghiêng người ngã trên mặt đất, nham thạch bảo vệ gương mặt hắn bị đập vỡ trong nháy mắt, nắm tay chân chính đánh vào trên mặt của hắn.
Không chỉ nói Hắc Bạch vô thường và hai gã bộ hạ của Địch triết, liền ngay cả Lý Lâm cũng phải ngẩn ngơ, không nháy mắt một cái nhìn Lăng Tu chậm rãi thu quyền, điều này thật sự là quá bất ngờ, trăm triệu lần không ngờ tới, Lăng Tu lại lớn mật như thế, lại dám xuất thủ công kích Địch triết.
Địch triết lấy lại bình tĩnh, cảm giác được trong miệng có mùi tanh, hướng trên mặt đất phun một bãi nước miếng, phát hiện tất cả đều là răng máu. Nhất thời khóe mắt như sắp nứt ra, bò dậy từ dưới đất, giống một cái đầu dã thú phát cuồng níu lấy cổ áo Lăng Tu, hai mắt đỏ đậm, đằng đằng sát khí nói: "Con mẹ nó ngươi muốn chết!"
Hộ giáp trên người đã biến mất lại ngưng kết ra lần thứ hai, khí tức tăng vọt, mặt đất dưới chân hắn lại có dấu hiệu đổ nát.
"Địch triết, ngươi tốt nhất nên rõ ràng đây là địa phương nào!" Lý Lâm lạnh lùng lên tiếng nhắc nhở.
Nghe lời này, Địch triết như mới tỉnh lại từ ở trong mộng, hai mắt đỏ ngầu khôi phục một tia thanh minh, âm dương quái khí nói: "Không cần nhắc nhở, ta biết nơi này là địa phương của Lâm bộ trường, yên tâm, ta sẽ không làm loạn, ta cũng không muốn bị nam bộ trượng nướng chết. Ta đánh hắn một quyền, hắn cũng đánh ta một quyền, rất công bằng, ta và hắn hỗ không thiếu nợ nhau."
Sau đó, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Lăng Tu: "Lăng Tu đúng không, tốt, lão tử nhớ kỹ ngươi!" Nặng nề vỗ vai Lăng Tu vài cái, không chút nào che giấu hàn quang trong mắt.
"Địch triết, ngươi có thể đi rồi." Lý Lâm ra lệnh trục khách.
Đối mặt với năng lực khắc chế hắn, Địch triết không có làm được bất cứ thứ gì, cho dù có tính khí, cũng phải mạnh mẽ nuốt xuống.
"Cáo từ!" Bỏ lại hai chữ, xoay người liền đi ra ngoài.
"Chờ một chút!"
"Thế nào, lẽ nào Lâm bộ trường còn muốn giữ ta lại dùng cơm nước xong mới đi hay sao?"
Giọng Địch triết nói rất lạnh, không có nhiệt tình như trước, ở trong mắt hắn, Lý Lâm và Lăng Tu chính là một đôi cẩu nam nữ, hận ý đối với Lý Lâm thậm chí còn cường liệt hơn so với Lăng Tu, chỉ bởi vì thực lực kém hơn Lý Lâm mà thôi.
Lý Lâm phát ra một tiếng hừ nhẹ, thản nhiên nói: "Đem đồ đạc ngươi mang tới về, ta không cần."
Địch triết hơi sững sờ, lập tức cười nói: "Đồ đạc đã đưa ra, Lâm bộ trường nếu không thích, liền coi như chúng là rác rưởi ném đi được rồi, chẳng lẽ Lâm bộ trường không có cả thời gian ném rác sao?." Lúc này đã triệt để xé rách khuôn mặt, hắn cũng không cần phải a dua nịnh hót.
"Đương nhiên là có!"
Lý Lâm vung đầu ngón tay lên, một đạo Liệt Diễm xuất hiên trên đám quà tặng trên bàn, chỉ trong khoảnh khắc, hết thảy vật phẩm Địch triết đưa tới đều biến thành tro tàn.
Khóe miệng của Địch triết co rút kịch liệt: "Ngươi đủ tuyệt."
"Chúng ta đi!" Lại một lần nữa ỉu xìu rời đi.
Càng nghĩ càng không cam lòng, lúc rời đi hai chân cố ý ngưng kết ra thạch thể hộ giáp, đạp mặt đất một cái tạo ra một cái hố, xung quanh cái hố, là vết nứt rậm rạp như mạng nhện vậy.
"Lâm bộ trường, ngươi đang tạo cho ta một địch nhân!" Lăng Tu thở dài nói với Lý Lâm.
"Nhưng ta cảm giác thế nào đi nữa thì ngươi cũng không lưu ý một chút nào?" Lý Lâm khẽ cười nói, vừa rồi còn có dũng khí xông lên đánh Địch triết một quyền, nàng càng thưởng thức Lăng Tu.
Lăng Tu không nói.
Lý Lâm rót hai chén rượu, một chén cho hắn, một chén cho mình, nhẹ nhàng chạm cốc, uống một cái sau đó nói: "Địch triết là một người trừng mắt tất báo, bị nhục nhã lớn như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ."
"Đa tạ Lâm bộ trường nhắc nhở." Lăng Tu cười nhạt.
Uống cùng Lý Lâm thêm mấy chén, Lăng Tu hơi cảm thấy có chút say sau đó mới đứng dậy rời đi.
Dừng chân ở cửa chính bộ ARR, quay đầu lại hướng phòng làm việc Lý Lâm chỉ nhìn xung quanh chốc lát, sau đó liền không quay đầu lại. Hắn và Lý Lâm tạm thời không phải là địch nhân, tương phản, Lý Lâm ở lúc mấu chốt còn có thể trở thành cây dù bảo vệ hắn rất tốt.
Có đôi khi hắn thực sự cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, lần đầu tiên thấy Lý Lâm, hắn không có một tia hảo cảm đối với Lý Lâm, thế nhưng qua một phen tiếp xúc, hắn phát hiện người nữ nhân này có bề ngoài kiên cường nhưng bên trong vẫn là một nữ tử nhu nhược, đặc biệt khi biết cừu nhân giết mẫu thân mà nàng muốn tìm lại là chính cha ruột của nàng, hắn liền cảm giác người nữ nhân này có chút đáng thương.
Có thể nữ nhân này đã sớm biết Nam Tung Sơn là hung thủ, chỉ là vẫn không muốn đối mặt mà thôi, vẫn luôn lựa chọn coi như không biết gì cả, cho nên ngay lần đầu nhìn thấy nàng, trong mắt của nàng luôn có một cái vẻ u buồn.
Bộ trưởng phòng làm việc...
Lý Lâm chắp hai tay sau lưng mà đứng, toàn thân tán lộ ra một cổ uy nghiêm cường đại.
Hắc vô thường đứng ở sau lưng nàng cung kính báo cáo: "Như bộ trưởng sở liệu, bộ hạ của Địch triết quả nhiên đã xuống một người, nằm vùng ở phụ cận, mục tiêu hẳn là Lăng Tu."
"Tốt, gọi điện thoại nói cho Địch triết, tính mệnh của người bộ hạ kia của hắn ta nhận." Lý Lâm thản nhiên nói.
“Vâng” Hắc vô thường xoay người, chấp hành mạng của nàng khiến đi.
"Người cứu mạng a... Người cứu mạng a..."
"Câm miệng, kêu một câu nữa lão tử liền giết chết ngươi!"
Rời khỏi bộ ARR không bao lâu, Lăng Tu liền nghe được một tiếng một cô gái cầu cứu trong hẻm nhỏ u ám truyền tới cùng tên một người quát.
Đứng ở đầu ngõ vừa nhìn vào bên trong, một người nữ tử tuổi còn trẻ dung mạo xinh đẹp đang bị một tên kia cầm đao kèm hai bên, tay kia sờ tới sờ lui ở trên người cô gái này, còn nhấn nữ tử này vào trên tường, miệng không ngừng hôn lên da thịt trắng nõn của nữ tử này.
Đang bắt đầu cởi quần áo trên người cô gái. Nữ tử nức nở nói "Dừng tay", lại sợ hãi chủy thủ sắc bén trên tay tên kia nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, trong mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng kinh khủng.
Lăng Tu chậm rãi đi tới, hữu ý vô ý đá một chai bia.
Chai bia này liền "Loảng xoảng loảng xoảng" lăn ra một khoảng cách, phát ra tiếng vang để cho tên kia đình chỉ hành vi phạm tội, nghiêng đầu qua chỗ khác, hung tợn nhìn hắn chằm chằm, khua chủy thủ trong tay: "Con mẹ nó ngươi mắt mù a, không thấy được lão tử đang làm việc? Cút, nếu không cút lão tử dùng một đao đâm chết ngươi!"
Lăng Tu hồn nhiên như không nghe thấy, không nhanh không chậm đi về phía trước, lúc này, một đạo bóng người hạ xuống từ phía trên ngõ hẻm, vững vàng đứng cách hắn hơn mười mét.