Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Lăng Tu yên lặng nhớ kỹ tên Văn Khải này, dù sao đây cũng là bằng hữu của Trương Nhất, không thể để lần sau gặp mặt mà không thể gọi được cả tên được.
Đi dạo một vòng quanh khu hai, lại đi các khu trò chơi, thì thời gian đã đến buổi chiều.
Nhìn bọn nhỏ vui chơi, hắn không khỏi cười khổ, hắn lại ảo tưởng dùng phương thức này để vô tình gặp được Lăng Tuyết, đó là một ý tưởng ngây thơ và không thực tế cỡ nào, nhưng hắn vẫn ngây ngốc làm theo. Lấy điện thoại di động ra, lục ra số điện thoại của Triệu Lâm Di, hắn hi vọng sẽ có ngay một cú điện thoại gọi tới đây, báo cho biết hắn tin tức liên quan tới phu phụ kia.
Không ai có thể cảm nhận được nội tâm hắn bức thiết tới mức nào!
Vừa mới chuẩn bị trở về nơi Trương Nhất ở, hai chiếc xe cảnh sát chạy tới từ đằng xa, dừng lại ở trước mặt của hắn. Khi thanh âm cửa xe vang lên, sáu gã cảnh sát đi xuống, mặt không thay đổi đi tới trước mặt hắn.
"Ngươi gọi là Lăng Tu?" Tên cảnh sát dẫn đầu thấp giọng hỏi.
Lăng Tu nhìn thoáng qua trận thế của bọn họ, tay đặt ở trên súng, cho thấy rất rõ ràng là tới đối với phó hắn, bất động thanh sắc nói: "Đúng!"
"Bá bá bá ~" vừa dứt lời, năm cây súng lục liền nhất tề chỉ về phái hắn.
"Bây giờ hoài nghi ngươi liên quan tới một vụ mưu sát, xin ngươi đi theo chúng ta một chuyến, ngươi có quyền bảo trì trầm mặc, nhưng lời ngươi nói đều sẽ trở bằng chứng trước tòa!" Cảnh sát dẫn đầu như niệm kinh nói một lèo.
Mưu sát? !
Lăng Tu không khỏi cảm thấy buồn cười, xem ra đây chính là hành động trả thù của Tu Vũ, chỉ không biết Trương Nhất có bị giống như mình hay không, cũng bị cảnh ngộ bực này.
Nhưng vào lúc này, một người cảnh sát cầm còng tay bước lên, có lẽ đạt được mệnh lệnh, lên gối một cái đánh vào bụng Lăng Tu, chuẩn bị dạy dỗ Lăng Tu một trận, động tác đột nhiên thả rất mạnh, nhưng khi hắn cho rằng sắp đánh được Lăng Tu thì, vừa muốn thu tay lại.
Lăng Tu đã xuất trảo, tinh chuẩn cường thế đụng vào đầu gối của hắn, tay cùng đầu gối, hoàn toàn không phải là một bộ vị cùng cấp độ, tay lại có thể cường thế ngăn trở đầu gối.
Người cảnh sát này kinh hãi, sợ hãi nói: "Làm gì, ngươi muốn đánh lén cảnh sát?"
Lăng Tu lạnh lùng cười: "Cảnh quan, ta không được tự vệ sao?!"
Cặp mắt kia như của Dã Lang vậy tán lộ ra một khí tức hàn ý cùng tàn nhẫn, người cảnh sát này bị nhìn chằm chằm tới da đầu tê dại, mồ hôi lạnh tuôn ra.
"Toàn là nói bậy, mang đi!" cảnh sát Dẫn đầu quát lạnh một tiếng.
Lăng Tu không có phản kháng, mục đích của hắn là tìm Lăng Tuyết, nếu dưới tình huống không quá phận, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, hắn lại muốn biết tên kia làm cái gì, nếu mà người này thực sự chán sống, hắn cũng không để ý mà xóa hắn khỏi thế giới này.
*
"Danh tính?" Giữa phòng thẩm vấn, hai gã cảnh sát hỏi Lăng Tu đang bị còng tay.
"Cảnh quan, thời điểm các ngươi bắt ta đã báo tên rồi mà?" Lăng Tu thản nhiên nói.
"Oành ~ "
Một cái côn điện đen thùi đánh vào bụng của hắn, tuy thân thể đã từng được cường hóa, có thể tiếp nhận mấy trăm cân lực, thế nhưng bị tập kích bất ngờ, để cho hắn cảm thấy đau nhức một trận.
"Chúng ta hỏi ngươi thì liền đáp cái đó, đừng nói nhảm vô dụng." cảnh sát lạnh giọng kiêu ngạo nói.
Lăng Tu nhìn bảng tên trên ngực hắn, trong miệng thì thào nói: "Cảnh viên số 00152, Mình Xà."
"U a, thế nào, tính nhớ tin tức ta, còn muốn trả thù ta hay sao?" Mình Xà ánh mắt khiêu khích trừng mắt Lăng Tu.
Lăng Tu không nói gì, trên mặt chỉ xuất hiện một cái nụ cười nhạt, làm trong lòng hắn xuất hiện tia sợ hãi.
"Tiểu tử, ngươi muốn tìm phiền toái sao?" Mình Xà tức giận nói.
"Thùng thùng đông ~ "
Bàn bị một gã khác cảnh sát cầm bút gõ phát ra tiếng vang trong vắt: "Được rồi, đang thẩm vấn tử đâu nè, ngươi yên tĩnh một chút cho ta." Ánh mắt quét về phía Lăng Tu, đem một đống ảnh chụp ném tới trước mặt Lăng Tu, "Người này là ngươi giết phải không?"
Lăng Tu cúi đầu vừa nhìn, nhất thời nhận ra ảnh chụp phía trên là tên Tần Vô gặp được vào hôm qua khi tới Khu hai, chỉ bất quá đã máu tươi lâm ly, thịt trên người đều bị ăn sạch, có địa phương lộ ra xương trắng, điều này hiển nhiên đã chứng minh là bị biến chủng giết chết.
"Không phải!" Nhàn nhạt đáp lại.
"Không phải?"
Cảnh sát cười lạnh một tiếng, "Khi chúng ta điều tra, bởi vì một nữ tử các ngươi đã có chút sích mích khi ở trên xe buýt, hiện tại đầu năm nay, bởi vì vài câu khóe miệng mà giám sát nhân cũng không ít,là vì tranh một nữ nhân mà sát nhân thì càng bình thường."
"Chứng cứ?" Lăng Tu không muốn nói nhiều.
"Lát nữa lời ngươi nói sẽ chứng chính tất cả!" Mình Xà cười hắc hắc nói.
"Tiểu tử, ta cũng không vòng vo với ngươi, có dũng khí đắc tội đội trưởng của chúng ta, kết cục chỉ có một, đó chính là chết. Hay vẫn nên đàng hoàng một chút thừa nhận người đã giết người này, bằng không ngươi sẽ phải tội chịu." cảnh sát ném bút, hai tay khoanh để trước ngực nói.
"Phải không?"
Ánh mắt Lăng Tu quét về phía hắn, thì thầm, "Cảnh viên số 00187, Lưu huyền."
Mặc dù không có bất cứ lời uy hiếp gì, nhưng khi hắn nói những chữ này thì, khiến cho người cảm thấy ý uy hiếp nồng nặc.
Lưu huyền vỗ bàn, xúc động phẫn nộ nói: "Hừ, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, một cái tiểu tử nghèo từ khu một tới không có quyền không có thế mà thôi, cũng dám lớn lối ở trước mặt chúng ta, ta xem ngươi không biết Mã vương gia có mấy con mắt!"
"Lão ca, ngươi ngồi xuống, việc chiêu đãi hắn giao cho ta làm là được."
Mình Xà cười lạnh tới gần, đem một quyển sách đặt ở trên ngực Lăng Tu, lại lấy ra một cây thiết chùy từ trong ngăn kéo hung hăng đập xuống.
Nếu là người thường bị đập, một cái mạng có thể đi quá nửa, còn nhìn không ra vết thương.
Lăng Tu hừ lạnh một tiếng, hai tay chợt phát lực.
"Loảng xoảng khi (làm) ~ "
Còng lại bị hắn bứt đứt, hắn giống như mãnh hổ tỉnh lại đứng lên từ ghế thẩm vấn, bàn tay níu lấy cổ áo Mình Xà, nhấc Mình Xà lên từ dưới đất, không nói hai lời, liền động tay, lại buông năm ngón tay ra, Mình Xà tựa như một quả đạn pháo bay đi, va chạm cùng bức tường phòng thẩm vấn.
"PHỐC ~ "
Một ngụm máu tươi phụt ra, Mình Xà như một bãi mềm bùn dường chảy xuống, ngay cả kêu rên cũng không phát ra được một tiếng liền hôn mê đi.
Nhìn thấy một màn này, Lưu huyền ngây ngẩn cả người, tay không bứt đứt còng, nhấc người lên không bằng một tay, tên này rốt cuộc là quái vật gì?
Khi phát hiện ánh mắt Lăng Tu nhìn tới bản thân, cả người hắn run lên, lập tức rút sung ra từ bên hông, nhắm vào Lăng Tu bóp cò.
Nhưng lúc này, bàn tay Lăng Tu lại vô thanh vô tức, nhanh như tia chớp bắt được khẩu súng lục, làm cho khẩu sung không thể bắn được phát nào.
Lưu huyền cảm giác lông tơ cả người mình đều dựng lên, sợ hãi rung động, quá biến thái, người trước mặt kia hiểu rất rõ về súng ống, hơn nữa thân thủ còn đáng sợ như vậy, lẽ nào trước khi tai nạn phát sinh, người là cái sát thủ đứng đầu hay sao?