Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Nửa đêm, chuông cửa bị nhấn âm vang, mở cửa, một tên đầy tửu xuất hiện ở cửa vào.
"Khải ca! ?"
Trương Nhất hơi có chút kinh ngạc gọi ra tên của nam nhân này.
"Trương Nhất, ngày mai không đi làm, theo ta uống rượu được không? Được rồi, huynh đệ Lăng Tu của ngươi ngày hôm nay giúp ta đuổi ba tên giựt tiền, gọi hắn cùng đi uống rượu được không?."
Văn Khải lúc này đã có chút say, mặt đỏ như mông khỉ, nhãn thần không có chút tập chung nào, thoạt nhìn dáng vẻ rất chán chường.
Trương Nhất vội vàng đưa hắn vào, sau đó đỡ hắn ngồi xuống ở trên ghế sa lon: "Ta nói này Khải ca a, ngươi không có việc gì mà uống nhiều rượu như vậy làm gì? Không chiếu cố bá mẫu nữa sao?"
Được nghe lời ấy, Văn Khải chợt đẩy hắn ra.
Trương Nhất bất ngờ không kịp đề phòng, bị đẩy té lăn quay trên mặt đất.
Mà Văn Khải thì mở ra một chai bia, ngẩng đầu lên liền "Rầm rầm" uống vài hớp, cuối cùng như là đứa bé khóc lớn lên: "Không còn, người ta nói không có sẽ không có, khi ta chạy tới bệnh viện, nàng liền... Nàng đã tắt thở." Khuôn mặt tiều tụy, nước mắt chảy ròng.
Cái gì? !
Trương Nhất có chút không dám tin tưởng lỗ tai mình, bò dậy từ dưới đất, ba bước gọi hai bước chạy đến gần Văn Khải: "Ngươi không phải nói bệnh tình bá mẫu đã ổn định lại rồi sao, không bao lâu là có thể xuất viện sao, làm sao lại đột nhiên..."
Văn Khải dùng hai tay dùng sức chà xát khuôn mặt, hít sâu một hơi, ngẩng đầu nói: "Trương Nhất, đừng hỏi, là anh em liền theo ta uống rượu, ngày hôm nay ta muốn uống say!"
"Tốt, đến!"
Trương Nhất tất nhiên rất là trượng nghĩa, ở Khu hai, Văn Khải là người bạn thứ nhất của hắn, bây giờ tâm tình đối phương không xong tới cực điểm nên muốn uống rượu, vậy liền bồi thôi.
"Thống khoái!" Văn Khải cười to, cười mà đầy lệ.
Hai người tựa như đang thi đấu, từng bình một đi vào bụng.
Lăng Tu ở một bên nhìn hai người bọn họ, mới quen với Văn Khải, hắn không cách nào cảm nhận được tâm tình của Trương Nhất cùng Văn Khải, nội tâm tương đối bình tĩnh, nhưng hắn nhận thức rất sâu, một người nam nhân dù cho bình thường như thế nào đi nữa, khi đã bị kích thích mà trắng trợn uống rượu thì sẽ không giống người thường.
"Ta khó chịu, trong lòng ta thực sự là mẹ nó... Mẹ nó ~ khó chịu a!"
Văn Khải một bên dùng sức nện vào lồng ngực của mình, một bên gào thét rít gào. Cà vạt đã bị hắn cởi xuống vứt xuống một bên, cổ áo áo sơmi cũng bị mở ra.
Dồn dập uống xong hai ba bình rượu Trương Nhất đã say, vỗ bờ vai của hắn an ủi: "DCM, khải ca, lão tử đã cảm thấy ngươi là đàn ông, ngày hôm nay chúng ta có tinh thần sa sút, nhưng ngày mai, lão tử liền muốn nhìn thấy ngươi đứng lên một lần nữa, nếu như làm không được, ta con mẹ nó liền khinh bỉ ngươi, thấy ngươi một lần liền khinh bỉ ngươi một lần!"
Văn Khải như người điên nhếch miệng điên cười lên: "Khinh bỉ sao?, ngươi liền dùng sức khinh bỉ sao?, mẹ ta không còn, ta sống còn có ý gì!"
"Mẹ, sống có thể ăn thịt, sống có thể thấy cái nơi phồn hoa này, sống còn có thể ngủ với nữ nhân, ngươi lại nói sống không có ý nghĩa với lão tử?" Trương Nhất mắng.
"Ngủ với nữ nhân? Ha ha ha... Có đạo lý, đi, đừng uống rượu, chúng ta đi tìm nữ nhân!" Cực độ bi thương cộng thêm say rượu, thời khắc này Văn Khải chính là một người không sợ trời không sợ đất.
Trương Nhất đứng lên từ dưới đất, lảo đảo vài bước mới đứng vững thân hình: "Không đi là tôn tử!"
"Đi thì đi..."
Văn Khải đứng lên, sau đó hai người kề vai sát cánh liền đi ra cửa.
Lăng Tu bất đắc dĩ vỗ trán, sau đó đuổi theo, hai con hàng này đã uống say như chết, sợ bọn họ chạy đến trên đường lớn rồi gây ra chuyện gì đó.
Bầu trời đêm tựa như bị màn che, trang điểm đầy sao, để cho người ta không khỏi say mê.
Ngọn đèn nê ông như một con mắt người buồn ngủ, phảng phất tùy thời đều có thể nhắm lại, bóng dáng cây cối được bóng đèn chiếu vào trên mặt đất, lá cây rậm rạp hình răng lược, bị gió thổi chập chờn.
Trên đường lớn, Trương Nhất cùng Văn Khải khoác lấy vai nhau, trong tay cầm một bình rượu, hát bài.
"Ngươi mới nhập học có người lấy sách cho ngươi, người che cho ngươi trong mưa... Người này chính là mẹ, người này chính là mẹ... Mặc kệ ngươi đi thật xa, vô luận ngươi ở đây làm gì..."
Bọn họ hát rất nát, không có một câu chính xác, như đang gào khóc thảm thiết.
Thế nhưng bài hát này, lại làm cho Lăng Tu buồn bã, bởi vì hắn ngay cả cha mẹ mình là ai cũng không biết, từ nhỏ đến lớn, hắn thích xem nhất chính là 《 Tây Du Ký 》, bởi vì này thạch hầu cũng là không có cha mẹ, khi hắn còn bé cũng lúc nào cũng cho là mình chui ra từ trong tảng đá.
Tâm tình Văn Khải bi thương, tựa như ôn dịch lây qua Lăng Tu và Trương Nhất.
Khi thấy bên cạnh xuất hiện một người trang phục diễm lệ, vóc người cao gầy thì, Trương Nhất cùng Văn Khải say mèm lập tức liền đi tới.
"Mỹ nữ,... Bao nhiêu tiền một đêm? Di, ngươi... Ngươi không phải là người ngày hôm qua muôn phương thức liên lạc của huynh đệ ta sao?" Trương Nhất hỏi giá cả, lại bỗng dưng phát hiện, người nữ nhân này là người quen.
Mà Lăng Tu lúc này cũng nhận ra, chính là Lăng Như ngày hôm qua gặp ở trên xe buýt.
"Là các ngươi a!"
Lăng Như kinh ngạc một lát, liền vòng qua Trương Nhất cùng Văn Khải, đi tới hướng Lăng Tu, môi đỏ mọng kiều diễm khẽ mở, "Dễ nhìn, chúng ta thật có duyên phận, nhanh như vậy mà lại gặp mặt."
Nàng tự nhiên là đi ra kiếm ăn, tửu khí đầy người chính là con mồi của nàng, nàng có khát vọng dị thường mãnh liệt đối với huyết nhục của Lăng Tu.
"Ngươi không phải là tác giả sao?" Lăng Tu nhàn nhạt hỏi.
"Ta là tác giả, kiêm chức chính là tiểu thư."
Lăng Như quyến rũ cười, vươn đầu ngón tay chậm rãi hoạt động ở trong ngực Lăng Tu, cắn cắn môi hương diễm, "Dễ nhìn, vì báo đáp ân cứu mạng của ngươi, ta có thể miễn phí phục vụ cho ngươi, bảo đảm cho ngươi thoả mãn."
Nói lấy, bàn tay mềm đúng là muốn được vào cổ áo Lăng Tu.
Lại bị Lăng Tu bắt lại cổ tay, trên mặt lộ ra lướt qua một cái ngoạn vị dáng tươi cười: "Ngươi thật muốn báo đáp ta?"
"Ân... Ân..."
Lăng Như gật đầu gật đầu, trong chỗ sâu đôi mắt cũng hiện lên một tia hàn quang, thầm nghĩ: Lại là cái nam nhân thúi, đêm nay liền ăn ngươi.
"Đi theo ta!"
Lăng Tu lôi kéo nàng, vội vã đi hướng tới một ngõ u ám, hắn không phải thực sự muốn phát sinh quan hệ cùng Lăng Như, hắn có trực giác, Tần Vô chết có quan hệ cùng người nữ nhân này, hắn muốn xác định một việc, đó là nữ tử này rốt cuộc có phải là biến chủng hay không.
"Ta sát, Lão Lăng, ngươi nha lúc nào lại trở nên không có nguyên tắc như vậy? Nhớ kỹ mang biện pháp an toàn, còn có, ra sức một chút, ta cùng khải ca ở bên ngoài nghe một chút cũng tốt."
Trương Nhất hướng bóng lưng Lăng Tu rời đi hô to, toại lại nhíu lại mi, tự lẩm bẩm, "Lão Lăng hình như đang làm chuyện có lỗi với biểu muội ta?" Vừa nghĩ, lập tức chạy đi ngăn cản, "Ai nha cái rãnh, Lão Lăng, ngươi trở về cho lão tử, nếu như biểu muội ta biết ngươi ngủ với nữ nhân khác, không phải vừa khóc vừa thắt cổ ta chứ!"
Cũng không có chạy được vài bước đã tè ngã xuống đất, nhất thời như heo ăn no ngủ mất tiêu.
"Trương Nhất, tiểu tử ngươi thật không có tiền đồ, nằm trên mặt đất mà còn có thể ngủ!"
Văn Khải chỉ vào hắn cười nhạo hẳn lên, sau đó ngã một cái, ngã vào trên người hắn cũng ngủ đi.