Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Ngày thứ ba ở Khu hai, Lăng Tu nhận được điện thoại của Triệu Lâm Di.
Khi thấy màn hình điện thoại di động biểu hiện người liên lạc là Triệu Lâm Di thì, tay Lăng Tu nhịn không được run lên nhè nhẹ, tư tưởng dừng lại một giây đồng hồ, rồi lập tức nhấn nút trả lời, rồi dùng tốc độ cực nhanh đem ống nghe để lên bên tai: "Triệu tiểu thư, ngươi tốt!"
Tuy rất bức thiết muốn hỏi tin tức liên quan tới Lăng Tuyết, nhưng hắn vẫn chế trụ nội tâm đang kích động lại, bảo trì trạng thái bình tĩnh.
"Ngươi khỏe chứ Lăng Tu, ta đã tra được tin tức phu phụ thu dưỡng Tiểu Tuyết, lát nữa liền gửi qua điện thoại di động cho ngươi." thanh âm Triệu Lâm Di rất dễ nghe truyền đến từ bên đầu kia điện thoại.
"Cảm ơn ngươi!" Lăng Tu chân thành tạ ơn.
"Không cần khách khí, ta cũng hi vọng Tiểu Tuyết có thể đoàn tụ cùng ngươi, nói chung, chúc ngươi nhiều may mắn, ta tin tưởng khi nàng nhìn thấy ngươi sẽ vô cùng vui vẻ." Triệu Lâm Di khẽ cười nói.
"Cảm ơn!"
Lăng Tu không biết nên nói cái gì, phảng phất như có nghìn vạn câu, nhưng cuối cùng chỉ hội tụ thành hai chữ này.
Cúp điện thoại, nhảy vào phòng ngủ, trực tiếp tung một cước đạp tỉnh Trương Nhất, đem nói tất cả với hắn.
Trương Nhất bất chấp mông đít đang rất đau đớn, nhảy lên từ dưới đất: "DM, thực sự là tin tức tốt a, đi, tìm khải ca mượn xe, bây giờ chúng ta đi tìm Tiểu Tuyết ngay."
"Ngươi không cần đi làm?" Lăng Tu hỏi hắn.
"DCM , ca còn cần phải đi làm việc đó nữa a, tìm lão bà quan trọng hơn."
Ở thời điểm Lăng Tu nghe được câu này thì mặt đen lại, Trương Nhất liền lại đàng hoàng nói bổ sung, "Lão tử không có nói đùa, Lão Lăng, sau này ngươi phải gọi ta là muội phu, Tiểu Tuyết ca lấy trắc rồi. Trương Nhất phi Lăng tuyết, ngươi xem ngươi xem, hai cái danh tự này đặt chung ở một chỗ thì có ý nghĩa biết bao, giống tên ngươi và biểu muội ta vậy, tuyệt đối là tên của một cặp vợ chồng, ai nha nha..."
Còn chưa nói xong, đã bị Lăng Tu đạp bay.
...
Rời khỏi giường, nhanh chóng rửa ráy một lần, hai người liền vội vội vàng đi lên tầng hai mươi.
Trương Nhất tự nhiên nhấn chuông cửa nhà Văn Khải: "Khải ca, mở cửa a khải ca, cho ngươi mượn kỵ binh dùng một lát, cấp tốc a!" Nhấn chuông cửa cảm giác rất nghiện, sau khi kêu vài tiếng thì liền lấy tay gõ cửa, làm vang lên "Thùng thùng".
"Có thể chú ý một chút hay không!" Lăng Tu trắng mắt liếc hắn một cái.
"Không có việc gì, ta và khải ca rất thân, rồi lại nói, buổi tối mấy ngày hôm trước còn cùng nhau ngủ ở trên đường lớn, nói như thế nào thì cũng coi như là huynh đệ, đối đãi với huynh đệ thì phải tùy tiện như vậy." Trương Nhất đại đại liệt liệt nói.
Lăng Tu không còn lời để chống đỡ.
Bên trong phòng, Văn Khải nghe được tiếng đập cửa mở hai mắt ra, hắn phát hiện mình nằm ở trên sàn nhà đại sảnh, tầm nhìn không rõ ràng, lục lọi trên mặt đất một lúc lâu mới tìm được mắt kiếng của mình rồi đeo lên. Mũi lại nghe được một mùi máu tươi, cúi đầu vừa nhìn, tay bản thân đầy đều là máu, trên y phục cũng vậy.
"Trời ơi, này... Đây là có chuyện gì?"
Sắc mặt Văn Khải trắng bệch, hô hấp trở nên gấp gáp, toàn thân toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Hắn nhớ kỹ tối hôm qua bản thân rõ ràng nằm ở trên giường ngủ mà, thế nhưng sao khi tỉnh dậy lại nằm ở trên sàn nhà, hơn nữa hai tay còn dính đầy máu tươi.
"Khải ca, có ở đây không? Ta tới mượn xe!" Ngoài cửa, thanh âm Trương Nhất truyền đến.
Văn Khải như mới tỉnh lại từ trong mộng, bò dậy từ dưới đất liền vọt vào buồng vệ sinh, mở vòi bông sen, bằng tốc độ mau nhất rửa đi vết máu trên người, rồi tự mình liếc mắt nhìn trong gương, không khỏi ngơ ngẩn, cũng không dám tin tưởng, người trong gương này là chính bản thân.
"Tới cùng... Chuyện gì xảy ra?"
Hai tay Văn Khải không cầm được mà run rẩy, tâm hồn chưa ổn định, thật giống như mới tỉnh lại từ một hồi ác mộng vậy.
Lúc này tất cả, đều nói rõ một việc, tối hôm qua hắn đi ra ngoài, nói đúng ra, là người khác đã khống chế thân thể hắn, lợi dụng thân thể hắn làm chuyện thương thiên hại lý gì đó. Vừa nghĩ, một loại sợ hãi không nói ra lời bao phủ xuống, phảng phất như có một người khác đang thông qua ánh mắt của hắn, nhìn chăm chú vào hắn.
...
"Ta đi, không lẽ tối hôm qua Khải ca lại uống say sao?, lâu như vậy mà vẫn chưa mở cửa!" Trương Nhất vén mái tóc.
Tâm tình Lăng Tu rất bức thiết, nhân tiện nói: "Quên đi, đi taxi thôi."
"Đừng a, đi đón lão bà của ta thì cũng phải khí phái một chút, chiếc xe của khải ca là thích hợp nhất."
Trương Nhất nói, "Ca biết trong lòng ngươi rất cấp bách, nhưng đã cấp bách lâu như vậy cũng không cần gấp mấy phút đồng hồ này a, an tâm một chút chớ nóng an tâm một chút chớ nóng."
Lăng Tu thở dài, tuy nói thực sự rất bức thiết, nhưng vẫn giữ vững bình tĩnh cho mình.
Kêu vài tiếng nữa, cánh cửa rốt cục đã từ từ mở ra.
Văn Khải nỗ lực để cho mình không lộ ra biểu tình hoảng sợ, đưa cái chìa khóa xe tới trong tay Trương Nhất, cười nói: "Trương Nhất, xe đứng ở chỗ cũ!"
"ok, di, khải ca, mặt của ngươi sắc khó coi, tối hôm qua ngủ không ngon sao?" Trương Nhất hỏi.
"Mất ngủ!" Văn Khải miễn cưỡng mỉm cười.
Trương Nhất lúc này mới đột nhiên ý thức được chuyện Văn Khải mất đi mẫu thân, thần tình nghiêm túc: "Nén bi thương!"
Vỗ vỗ vai Văn Khải, hướng Lăng Tu nháy mắt ra dấu rời đi.
Có tin tức của Lăng Tuyết, đối với bọn họ mà nói là tin vui siêu cấp thứ nhất, mà rất không thích hợp chính là, Văn Khải mất đi mẫu thân, cái này phảng phất như vui sướng này được thành lập ở bên trên thống khổ của Văn Khải, cảm giác không đúng lắm.
*
Mới vừa vừa đi xuống lầu, giống như không hẹn mà gặp tám gã cảnh sát.
"Lăng tiên sinh, Trương tiên sinh, tối hôm qua ở Lâm An xảy ra một án mạng, camera quản chế có thấy hai vị ở gần Lâm An trong thời gian đó, vì bài trừ hiềm nghi của các ngươi, hi vọng các ngươi phối hợp chúng ta, trở về đồn cảnh sát làm ghi chép." Tên dẫn đầu chân thành nói.
Lâm An?
Lăng Tu và Trương Nhất liếc mắt nhìn nhau, tối hôm bọn họ qua quả thực có đi ra ngoài, mà hai người cũng không phải biết Lâm An xảy ra án mạng.
"Xin lỗi, không có thời gian!" Lăng Tu thản nhiên nói.
Ở khu một nhìn thấy cảnh sát và khu đèn đỏ cấu kết với nhau làm việc xấu, mở một con mắt nhắm một con mắt đối với việc đem tiểu nữ hài ra phục vụ khách, hắn vô cùng thất vọng đối với cảnh sát của Huyễn Thành, ở trong mắt của hắn, bọn họ đều không phải là cảnh sát chân chính, thời điểm tâm tình tốt thì có thể phối hợp, nhưng bây giờ hắn muốn đi tìm Lăng Tuyết, tâm tình khẩn cấp để cho hắn hoàn toàn không có một tia nhẫn nại để lãng phí thời gian cùng những cảnh sát này.
"Có nghe hay không, chúng ta không có thời gian, con mẹ nó tránh ra!" Trương Nhất vung tay lên, quát lên.
"Hai vị, ta không phải là thỉnh cầu, mà là mệnh lệnh!"
Sắc mặt tên dẫn đầu phát lạnh, hắn có nghe thấy về Lăng Tu, có người nói hắn ở trong phòng thẩm vấn đã đả thương hai đồng sự của mình, người kiêu ngạo cuồng vọng bực này không để cảnh sát ở trong mắt, quả thực nên bắn chết. Còn nữa, Cung Tu Cẩn là trưởng bối của hắn, người đắc tội Cung Tu Cẩn, thì cũng như đắc tội với hắn.
"Ta cũng không thỉnh cầu, cho các ngươi một cái cơ hội cuối cùng, tránh ra!"
Lăng Tu nhìn tên cảnh sát dẫn đầu, ngôn ngữ không hề có chút tình cảm nào, chỉ có là băng hàn thấu xương.