Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Ở khu một bộ ARR tĩnh dưỡng hai ngày, thân thể liền khôi phục không sai biệt lắm, ngay cả thân phận có bị lộ ra ngoài ánh sáng, Lăng Tu cũng sẽ không một mực sống ở dưới sự bảo hộ của Lý Lâm, hắn cảm giác mình đã nợ người nữ nhân này quá nhiều nhân tình. Mặc kệ Lý Lâm nói cái gì, hắn vẫn còn lựa chọn rời khỏi bộ ARR.
Bầu trời vẫn âm u như trước, đã thật lâu không được gặp ánh mặt trời!
Hôm nay là sinh nhật của Đường Tiểu Mạt, nếu ở khu một, tất nhiên là phải ở bên nàng. Nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết đưa lễ vật gì, khi đi ngang qua một gian cửa hàng gia công vàng bạc thì đột nhiên có chủ ý, đem vòng đeo cổ Đường Tiểu Mạt đưa cho hắn xuống, để cho cửa hàng công tượng cổ chế tạo một cái tương tự y theo cái vòng đeo này.
Chỉ bất quá đồ án phía trên đượcđổi thành cầm tinh con ngữa của hắn, sẽ khắc tên của hắn. Công tượng này hiển nhiên là hảo thủ, sau khi quan sát một hồi vòng đeo cổ của Đường Tiểu Mạt sau do liền tiện tay chế tạo vòng đeo cổ thuộc về Lăng Tu, hai tiếng đồng hồ sau thì đã xong, nhìn từ đàng xa, ngoại hình giống nhau như đúc, nhìn gần mới có thể phát hiện sự khác nhau, hai người đặt chung một chỗ, nghiễm nhiên chính là một đôi vòng đeo cổ tình lữ.
Cũng không biết cô nàng kia có thích hay không?
Lăng Tu thu lại vòng đeo cổ, sau đó chạy đi.
Hoa viên cuối cùng đã từng bị Lý Lâm phá hư hầu như không còn, hôm nay đã được tu sửa, nhưng vẫn lộ ra khí tức cổ điển ưu nhã như trước, hoa tươi rực rỡ khiến cho bầu không khí nơi này có một phong cách riêng, trong không khí còn tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt, thấm vào ruột gan.
Rất xa đã nhìn thấy Đường Tiểu Mạt mặc tạp dề màu rám nắng, đang bưng nước cho khách.
Ngũ quan tinh xảo, mắt trong suốt sáng sủa, chân mày cong cong, da dẻ trắng nõn lộ ra màu phấn hồng nhàn nhạt, đôi môi thật mỏng như cánh hoa hồng mềm mại ướt át, vóc người cao gầy, thanh thuần duy mỹ, toàn thân cao thấp đều tán lộ ra một cổ linh khí.
Đường Tiểu Mạt quá chuyên chú làm việc, thế cho nên Lăng Tu đi vào trong tiệm tìm một chỗ ngồi xuống rồi mà nàng không có phát hiện.
Cuối cùng vẫn là do Diêu Hiểu Lan khẽ cười nhắc nhở nàng: "Tiểu Mạt, chỗ ngồi số tám có một vị khách mới tới, ngươi nhanh đi chiêu đãi hắn đi?."
Đường Tiểu Mạt quay đầu nhìn hướng chỗ ngồi số tám, ánh mắt nhất thời dừng lại, sau khi sửng sốt hai ba giây sau đó trực tiếp bước nhanh tới, không để ý tới ánh mắt xung quanh, ngồi xuống cùng Lăng Tu, ôm Lăng Tu thật chặt.
Mừng rỡ mà kích động hỏi: "Món ăn tình yêu, ngươi trở về khi nao nha? Sao không nói trước với ta một tiếng, còn có, điện thoại của ngươi vì sao lại không gọi được, hại ta mấy ngày nay lo lắng gần chết."
"Được rồi được rồi, trước tiên nên buông ta ra, đây là đang ở trong tiệm, nhiều người xung quanh nhìn như vậy, ngươi một nữ hài tử thì nên rụt rè một chút." Lăng Tu nhẹ giọng ho khan nói.
"Đừng, ta cũng không rụt rè, bọn họ nhìn thì để cho bọn họ nhìn đi!"
Đường Tiểu Mạt hừ nhẹ một tiếng, ôm Lăng Tu càng chặt hơn, còn như cái mèo con dính người nằm vào trong lòng Lăng Tu.
Lăng Tu bất đắc dĩ lắc đầu.
Ôm một lúc lâu, Đường Tiểu Mạt mới hài lòng buông ra, ngồi xuống chỗ ngồi đối diện Lăng Tu, nâng má, thâm tình ngưng mắt nhìn nam nhân của chính mình: "Món ăn tình yêu, ngươi tìm được Tiểu Tuyết chưa?"
"Tuyết Nhi không ở Khu hai, bất quá ta đã biết nàng ở địa phương nào!"
"Này ở địa phương nào nha?" Đường Tiểu Mạt chớp chớp mắt thật tò mò hỏi.
Lăng Tu không mướn nàng phiền não, nhân tiện nói: "Ngươi hỏi nhiều như vậy làm cái gì, dù sao ta cũng mang nàng về rất nhanh."
"Ân, ta tin tưởng Món ăn tình yêu có thể!" Đường Tiểu Mạt ngọt ngào cười.
Trầm mặc chỉ chốc lát, Lăng Tu từ trong lòng ngực đem ra một hộp quà tặng tinh xảo, đưa tới trước mặt Đường Tiểu Mạt.
"Đưa cho ngươi, quà sinh nhật!"
"Là cái gì nha?"
Đường Tiểu Mạt vui vẻ cười lên, không kịp chờ đợi đã mở hộp quà ra, thấy là vòng đeo cổ mình đưa cho Lăng Tu, rồi lại cảm thấy không giống, nàng sửng sốt hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại.
Sau đó đi ngồi xuống bên cạnh Lăng Tu, ngẩng đầu lên nói: "Món ăn tình yêu, mau đeo lên giúp ta."
Lăng Tu tức giận trả lời nàng một câu: "Tự mình mang đi!"
"Đừng, người ta muốn ngươi đeo." Đường Tiểu Mạt đùa giỡn nói.
Lăng Tu im lặng giúp đỡ, lấy vòng đeo cổ ra, đeo vào trên cổ trắng nõn của Đường Tiểu Mạt.
Đường Tiểu Mạt ngọt ngào quan sát vòng đeo cổ, sau đó liền đánh lén, cái miệng anh đào nhỏ nhắn như chuồn chuồn lướt nước hôn một cái ở trên môi Lăng Tu: "Cái quà sinh nhật này ta rất thích, cảm tạ Món ăn tình yêu!"
Lăng Tu không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy Đường Tiểu Mạt khó khăn thỏa mãn.
"Hai người các ngươi lại dính như vậy, muốn đuổi khách nhân của ta đi sao!"
Một đạo thanh âm mang theo ý nhị trêu chọc của Lão Ngoan Đồng vang lên, là Nam Tung Sơn đi xuống từ trên lầu, có lẽ là khúc mắc với Lý Lâm đã được giải khai, không gặp một thời gian, lão nhân này mặt đầy hồng quang, tinh khí thần cũng càng thêm bão mãn.
"Nam lão đầu!" Lăng Tu đứng dậy chào hỏi.
Nam Tung Sơn quay đầu cười tủm tỉm nói với Đường Tiểu Mạt: "Tiểu Mạt, cho ta mượn nam nhân của ngươi năm phút đồng hồ có được không? Ta có chút chuyện muốn nói cùng hắn."
"Ân, tốt!"
Đường Tiểu Mạt gật đầu, sau đó đi hướng quầy bar bên kia.
Khi nàng rời đi, Nam Tung Sơn nhìn Lăng Tu, ý vị thâm trường hỏi: "Nghe nói, ngươi ở Khu hai gây ra động tĩnh rất lớn?"
Lăng Tu phức tạp cười nói: "Xem ra chuyện gì cũng không thể gạt được ngươi."
Nam Tung Sơn vỗ vỗ bờ vai của hắn, biểu tình ngưng trọng nói: "Không phải là không thể gạt được ta, mà là lần này ngươi gây ra động tĩnh thật sự quá lớn, ngay cả bộ trưởng bộ ARR cũng bị ngươi giết, cuối cùng tỗng bộ của tập đoàn evo phải loạn lên, k-88 của u linh phải xuất động. Tên kia là một quái vật nửa người nửa cơ khí, có thực lực cấp S, nếu gặp hắn, nghĩ hết biện pháp để né tránh, bởi vì ngươi không có khả năng đánh thắng hắn."
Lăng Tu biết, Nam Tung Sơn là thật tâm suy nghĩ vì mình.
"Được rồi, ngươi có tính toán gì không hay không?" Nam Tung Sơn hỏi.
Lăng Tu ngay thẳng nói: "Chưa biết, nam lão đầu, ta có một cái yêu cầu, xin ngươi đáp ứng ta."
"Mời nói."
"Nếu ta thực sự gặp k-88, hoặc là ra có ngoài ý muốn gì đó, ngươi chiếu cố Đường Tiểu Mạt giúp ta, đừng làm cho nàng chịu ủy khuất gì." Lăng Tu nghiêm túc nói.
Nam Tung Sơn ngẩn người, có chút không vui nói: "Đó là nữ nhân của ngươi, chiếu cố tốt nàng là trách nhiệm của ngươi, nhờ ta thì có ích lợi gì."
Đang nói, một chiếc xe thể thao sang trọng dừng lại ở cửa vào của hoa viên cuối cùng, một người tuổi chừng hai mươi ôm một bó hoa tươi đi xuống từ bên trong xe, phía sau còn hai gã hộ vệ áo đen.
Nam Tung Sơn vừa nhìn, nhãn thần ngoạn vị nhìn Lăng Tu: "Tên đào góc tường tới rồi."
"Đào góc tường của ta?" Lăng Tu theo bản năng nhìn về phía Đường Tiểu Mạt.
Nam Tung Sơn uống một ngụm trà nóng, chậm rãi nói: "Cái tên tuổi còn trẻ này gọi là Sài Văn Nhạc, phụ thân là đầu sỏ ngành ăn uống, mấy ngày hôm trước đến tiệm ta mua bó hoa, thì nhìn trúng Tiểu Mạt."
Nghe lời ấy, Lăng Tu biểu thị rất đau đầu.