Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Rời khỏi nơi ở của Triệu Lâm Di, Lăng Tu trực tiếp đi tới tổng bộ tập đoàn evo. Trì hoãn chút thời gian, lúc này đã là hai giờ sáng.
"Ta đi, vừa rồi ngươi mới chạy đi làm gì vậy?" Trong điện thoại, truyền ra thanh âm của Trương Nhất.
Trên cổ Lăng Tu có lắp thiết bị định vị, cho nên quỹ tích hành động và vị trí của hắn đều hiển hiện lên máy vi tính, Trương Nhất phát hiện quỹ tích vừa rồi của hắn không phải là hướng đi tới tổng bộ tập đoàn evo, cho nên cứ nghĩ là có chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra, liền nhanh chóng gọi điện thoại xác nhận.
"Không có việc gì, đi cứu mấy người quen!"
"DCM, đừng lắm chuyện biết không, ca sợ đến đi tiểu trong quần luôn đó." Trương Nhất oán trách nói, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lăng Tu bất đắc dĩ lắc đầu, cắt đứt cuộc điện thoại.
Ngẩng đầu, nhìn về phía trước mấy trăm mét xuất hiện một tòa nhà cao vót, cảm thấy nó có khí thế thật hùng tráng, đây là tổng bộ tập đoàn evo, mà cửa vào của trung tâm nghiên cứu giấu ở dưới đất tòa nhà này.
"Tuyết Nhi, ta tới rồi!"
Trong lòng thì thào một câu, rồi nắm tay lại, hóa thành một cái huyễn ảnh, lao về hướng tổng bộ tập đoàn evo.
Cái cảm giác sắp có thể gặp được Lăng Tuyết bị phóng đại đến cực hạn, để cho hắn có xung động muốn trực tiếp giết đi vào, thần cản sát thần, Phật cản sát Phật, nhưng lý trí của hắn nói cho hắn biết, bây giờ là thời khắc mấu chốt, càng đến lúc như thế này thì càng phải hành sự cẩn thận, không có khả năng phớt lờ.
Tổng bộ có nhân viên chuyên môn phụ trách an toàn võ trang đầy đủ, tuần tra cảnh giới ở xung quanh tổng bộ, Lăng Tu dùng hết biện pháp, trước tiên là tấn công một tên ở cuối đội ngũ, sau đó lại dùng hắn, ngụy trang thành một thành viên xếp vào hàng ngũ tuần tra, đi hướng tới gần tổng bộ.
...
Trong tổng bộ lại sáng sủa như ban ngày, ngay cả tường cũng có thể phát ra ánh sáng trắng.
Trước khi tới nơi này, cũng đã xem qua bản vẽ kết cấu của tổng bộ, bản vẽ này đã được ghi tạc vào trong đầu Lăng Tu, ở thời điểm lẻn vào bên trong, hắn liền theo trí nhớ, sờ soạn hướng về một tầng.
Dường như bởi vì đang lúc hai giờ sáng, tổng bộ cũng không có nhân viên làm việc, đi ở trong thông đạo thật dài, tiếng bước chân đặc biệt rõ ràng. Trong hành lang có các đèn cảm ứng theo tiếng động, cảm ứng được tiếng bước chân thì, đèn liền sáng lên, còn có một thanh âm "Tách" vang lên.
Tim Lăng Tu chợt đập gia tốc, không tự chủ nắm chặt súng trong tay, bởi vì đi lại ở chỗ này, cảm giác tựa như mọi cử động đều bị người giám thị. May mắn là, đoạn đường này lại không có gặp phải bất kỳ nguy cơ nào.
Đèn dưới tầng một có chút mờ tối, một cánh cửa cực lớn thâm trầm như hàn thiết xuất hiện ở trước mắt, chỉ dùng tay chạm tới, là có thể cảm thụ được sự trầm trọng của cánh cửa này, bên cạnh là hệ thống cảm biến mặt, sợ rằng chỉ có nhân viên tương ứng mới có thể được phép tiến vào trong đó, nếu cậy mạnh thì không cách nào mà đi vào.
Giữa lúc Lăng Tu không biết nên làm cái gì, suy tính có nên lui ra ngoài hay không, cau mày đang nghĩ biện pháp thì, cánh cửa cực lớn lại truyền đến một đợt tiếng "Ầm vang", rất giống thanh âm lên xuống của thang máy ở công trình, hơn nữa thanh âm này càng ngày càng gần, rất hiển nhiên là có người đang đi lên từ dưới trung tâm nghiên cứu.
Lăng Tu nhanh chóng vọt qua một bên, ẩn vào trong bóng tối.
Không bao lâu, cánh cửa cực lớn chậm rãi mở ra, ánh sáng xuyên thấu ra từ bên trong, đuổi đi đa phần hắc ám trong tầng một.
Hai mắt Lăng Tu như điện, ngừng thở, không nháy một cái nhìn chằm chằm vào bên trong cánh cửa cực lớn, hắn trăm triệu không có nghĩ tới là, từ bên trong lại đi ra một nữ tử.
Nàng kia mặc một cái váy liền áo màu trắng, lông mày cong cong, da dẻ trắng nõn, đôi môi như cánh hoa hồng mềm mại ướt át, nhìn từ xa lại thì toát ra khí chất xuất trần, phảng phất như một tiên tử rơi xuống nhân gian, vô luận là vóc người hay là ngũ quan, đều hoàn mỹ đến cực hạn, hơn nữa nhìn dáng dấp, cũng chỉ chừng hai mươi tuổi.
Cô gái này là ai?
Lẽ nào là một trong những nhân viên nghiên cứu?
Một loạt vấn đề hiện lên ở trong đầu, nhưng cũng không kịp nghĩ nhiều, Lăng Tu xông lên, tay phải vung lên, ngay khi nữ hài này hoảng sợ thì hắn đã khóa lại yết hầu của nàng.
Nữ hài "Ngô ngô" gọi, không ngừng giãy dụa, trong mắt lộ ra vẻ kinh hoàng.
"Ta có thể buông ra, nhưng ngươi đừng lớn tiếng la hét, bằng không ta sẽ giết ngươi, nghe rõ thì chớp mắt!" Lăng Tu lạnh lùng uy hiếp nói.
Nữ hài dùng sức chớp mắt, lông mi thật dài khẽ động.
Lăng Tu chậm rãi buông lỏng cổ của nàng ra, sau khi được giải phóng, nàng liền hà miệng mà hô hấp, sắc mặt dần dần khôi phụ lại vẻ bình thường.
"Ta hỏi, ngươi đáp!"
Trong mắt nữ hài lộ ra vẻ sợ hãi, gật đầu.
"Nơi này có phải là cửa vào trung tâm nghiên cứu không?"
"Đúng."
"Trung tâm nghiên cứu cách mặt đất xa lắm không?"
"Hai... Hai trăm hai mươi thước."
"Ngươi là ai, là nhân viên nghiên cứu trong này?" Lăng Tu nhìn từ trên xuống dưới cô gái này.
Nữ hài mảnh mai gật đầu.
"Ngươi tên là gì?" Lăng Tu lại hỏi.
"AVA." Nữ hài trả lời.
"Eva?" Lăng Tu khẽ nhíu mày.
Eva sợ Lăng Tu nghĩ mình gạt hắn, mang giải thích: "Ta là con lai, mẫu thân của ta là một người Đức."
Lúc này Lăng Tu mới thoải mái, thảo nào lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này lại có cảm giác phải có một ý nhị phong tình của nước khác, thì ra là vì nguyên nhân này.
Thản nhiên nói: "Ngươi không cần khẩn trương, chỉ cần ngươi thành thật làm theo lời ta nói, ta sẽ bảo đảm ngươi không có việc gì."
Chưa làm qua người xấu, lại muốn cứng rắn bày ra một bộ mặt hung ác, Lăng Tu cảm thấy rất là khó khăn.
Eva gật đầu như con gà con mổ thóc.
"Ta hỏi ngươi, trung tâm nghiên cứu có một tiểu cô nương gọi là Lăng Tuyết, bị các ngươi bắt làm đối tượng nghiên cứu phải không?"
Nghe lời ấy, đầu tiên AVA gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Ánh mắt Lăng Tu lạnh băng: "Tới cùng là có hay là không?"
"Có một vật thí nghiệm là một tiểu cô nương!"
"Vậy vì sao ngươi lắc đầu?" Lăng Tu cho rằng Lăng Tuyết đã xảy ra chuyện gì, không khỏi cấp thiết hỏi.
"Ta không biết nàng tên gọi là gì, nàng chỉ có đánh số, bình thường chúng ta đều gọi số cho vật thí nghiệm." AVA khiếp sợ nói.
Lăng Tu nhắm mắt lại, trên mặt lộ vẻ trầm thống, hắn muốn lúc này liền có thể cứu Lăng Tuyết ra, rời xa chỗ chết tiệt này.
Nhìn AVA, mở miệng hỏi: "Ngươi biết nàng ở địa phương nào đúng không?"
AVA gật đầu.
"Mang ta đi tìm nàng!" Lăng Tu lạnh lùng nói, những lời này mang theo một mệnh lệnh không cho người khác cãi lời.
"Tốt... Tốt!"
AVA không dám ngỗ nghịch ý của Lăng Tu, mang theo Lăng Tu tiến vào cánh cửa cực lớn.
Tâm tình của Lăng Tu càng ngày càng vội vã, hắn nhất định phải cứu Lăng Tuyết ra, che chở nàng, thủ hộ nàng, không để cho nàng chịu nửa điểm thương tổn nào nữa.
Cùng lúc đó, đáy lòng của hắn sinh ra một tia dự cảm bất hảo, bắt đầu đi từ bên ngoài vào nơi này, lại gặp nữ nhân này, dường như hết thảy đều quá mức thuận lợi, dù cho toàn bộ “U Linh” đều bị biến chủng kiềm chế, nhưng nơi này chính là tổng bộ tập đoàn evo, là nơi then chốt của Huyễn Thành, nên đề phòng sâm nghiêm mới đúng chứ, tại sao lại để cho hắn dễ dàng xông vào như vậy.
Hay hoặc là hắn đã sớm bị phát giác, lúc này là một chiêu gậy ông đập lưng ông của tập đoàn EVO?
Có đúng là cạm bẫy hay không thì đã không kịp suy nghĩ nữa rồi, ngay cả muốn rời khỏi cũng không có khả năng nữa, cánh cửa cực lớn đã đóng lại, thang máy đang chạy hướng xuống dưới đất, mặc kệ phía trước là núi đao hay là biển lửa, thì vẫn chỉ có thể kiên trì xông xuống mà thôi!