Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Linh hồn kiêu ngạo, không cho phép bản thân trở thành khôi lỗi của người khác, lại càng không cho phép bản thân làm như Bạch Uyển Tình nói, Lăng Tu nắm tay lại, kéo căng thân thể, dù cho ngân tuyến có tạo ra vô số vết thương trên người hắn, đau nhức ở như thủy triều nảy lên đại não, hắn vẫn không nhúc nhích như cũ, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Uyển Tình.
"Ta cũng không tin ta điều khiển không được ngươi, hừ!"
Bạch Uyển Tình như cái tiểu cô nương hừ nhẹ một tiếng, muốn tranh đấu cùng Lăng Tu, mười ngón tay thon dài nhanh chóng nhảy lên, ngân tuyến vô hình liền kéo chặt lần thứ hai.
Vết máu đỏ tươi nhè nhẹ tuôn ra từ vết thương, nhuộm đỏ quần áo, thậm chí có vết thương đã có thể thấy xương trắng, thật giống như lỗ chân lông toàn thân đều đang rớm máu, Lăng Tu đang thừa nhận thống khổ như thiên đao vạn quả.
"Ca ca..." Lăng Tuyết khóc thành một lệ nhân.
Lăng Tu chật vật hướng nàng lộ ra một nụ cười, ôn nhu nói: "Tuyết Nhi mặc dù là một cô gái, nhưng cũng phải học kiên cường."
"Ta sẽ chỉ khóc vì ca ca!" Lăng Tuyết lau nước mắt nói.
Một câu này, để cho Lăng Tu thiếu chút nữa rơi nước mắt, đồng thời, gần như để cho thân thể hắn hỏng mất lại tràn đầy lực lượng lần nữa. Nhắm mắt lại, cẩn thận cảm thụ cổ lực lượng kia, tóc đen không gió mà tự động bay.
Bạch Uyển Như và Bạch Uyển Tình kinh ngạc một trận, bởi vì các nàng phát hiện, khí thế trên người Lăng Tu đang kéo lên lien tiếp, càng ngày càng mạnh, tới cuối cùng, giống như là một ngọn núi làm cho các nàng cảm thấy bản thân dị thường nhỏ bé.
"Tên này là quái vật sao? Rõ ràng đã bị ta bắt, vì sao lại không thể mặc cho ta khống chế, còn có, uy áp to lớn phát ra từ trên người hắn là có chuyện gì xảy ra?" Bạch Uyển Tình mở to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn cái nam nhân cả người đẫm máu này.
Nhưng vào lúc này, hai mắt Lăng Tu bỗng nhiên mở, con ngươi màu đỏ tươi giống hai ngọn hồng đăng xuyên thấu đi ra, yêu dị như ánh trăng non, uy áp kinh khủng cuồn cuộn mênh mông, hắn điên cuồng hét lên một tiếng, hết thảy ngân tuyến quấn quanh hắn đứt đoạn trong nháy mắt.
"PHỐC ~ "
Năng lực bị phá, trong miệng Bạch Uyển Tình phun ra một ngụm máu đỏ tươi, cả người tè về phía sau ngã xuống đất, khuôn mặt xinh đẹp này trở nên ảm đạm trong sát na.
"Muội muội!"
Bạch Uyển Như quá sợ hãi, đang muốn chạy tới hướng Bạch Uyển Tình thì, một đạo thân ảnh huyết sắc cấp tốc xẹt qua trời cao, hung ác độc địa bá đạo phong tỏa nàng lại, ở trong tầm mắt của nàng, chỉ thấy một Quỷ Trảo âm trầm đang đưa tới hướng yết hầu của nàng.
Thân ảnh hồng y cũng tiến hành đón đỡ, nhưng cái bàn tay này lại thế như chẻ tre xuyên thủng thân thể thân ảnh hồng y, xuyên ra sau lưng, nắm lại yết hầu của nàng vô cùng nhanh chóng, năm ngón tay đột nhiên co rút, sau đó mạnh vung, lực lượng vô cùng cường đại liền cuộn trào mãnh liệt.
Bạch Uyển Như và cả khôi lỗi của nàng nhất tề bay vụt đi ra ngoài, va chạm kịch liệt cùng một bức tường dày, nhất thời người bị thương nặng, giống như muội muội Bạch Uyển Tình há mồm phun ra một ngụm máu tươi.
Cùng lúc đó, Lăng Tu kịch liệt tằng hắng một cái, quỳ một chân trên đất, lấy tay chống đất mặt mới tránh không bị ngã xuống đất.
"Ca ca..."
Trên mặt Lăng Tuyết tràn đầy nước mắt, chạy đến trước mặt hắn, hốt hoảng đưa một đôi tay nhỏ bé ngăn chặn miệng vết thương trên người hắn, nhưng máu tươi vẫn theo bàn tay nhỏ bé của nàng trào ra ngoài, tựa hồ là ý thức được cái gì, ôm Lăng Tu cổ, kêu khóc nói, "Ca ca, ngươi đừng bỏ lại ta, ta thật vất vả mới nhìn thấy ngươi, đừng bỏ lại ta, ô ô..."
Tiếng nàng khóc thê thương làm người ta cảm giác chua xót, bất kể là AVA hay là tỷ muội Bạch thị, đều đồng cảm đối với hai người Lăng Tu.
Lăng Tu lại khụ ra năm sáu búng máu tươi, rốt cục có thể mở miệng nói chuyện, đôi mắt cũng khôi phục sự thanh minh của nhân loại, hắn bôi vết máu ở khóe miệng, miễn cưỡng cười nói: "Tuyết Nhi ngoan, không khóc, ca ca không có việc gì!"
Lăng Tuyết khóc nói: "Ca ca không nên gạt ta, ca ca vĩnh viễn cũng không được rời khỏi ta!"
Lăng Tu mạnh đánh tinh thần: "Sẽ không, ca ca sẽ đứng ở bên cạnh ngươi, bảo vệ ngươi, nhìn ngươi lớn lên, khụ... Khụ khụ..." Lại ho kịch liệt hẳn lên, rồi còn ói ra ba búng máu lớn.
"Lăng Tu!"
AVA chạy tới, đỡ lấy hắn cùng Lăng Tuyết, mặc dù là người máy, nhưng nàng có tình cảm cùng linh hồn như một con người, khi nhìn thấy tình nghĩa huynh muội giữa Lăng Tu và Lăng Tuyết thì, nàng thực sự bị xúc động rất sâu, mắt đỏ một vòng, có nước mắt lóng lánh lưng tròng đảo quanh hốc mắt.
Bạch Uyển Như và Bạch Uyển Tình nhìn nhau, thu liễm lại năng lực, chậm rãi đi lên.
Bạch Uyển Tình lấy ra một ống thuốc màu xanh từ trong ống tay áo, Lăng Tuyết thấy thế, đưa hai cánh tay ra ngăn ở trước mặt Lăng Tu, mang theo một tia cầu xin cùng kiên nghị nói: "Không nên tổn thương ca ca của ta!"
"Tiểu muội ngốc, đây là thuốc khôi phục, có thể để cho ca ca ngươi khỏi rất nhanh." Bạch Uyển Tình lắc đầu nói, lập tức đi lên trước, tiêm vào trên cổ Lăng Tu.
Lăng Tu lúc này cảm giác thân thể như bị rót vào một cổ năng lượng, làm dịu tứ chi bách hài, đau đớn chậm lại, vết thương đang chậm rãi khép lại.
Ngẩng đầu, nhìn Bạch Uyển Tình, thanh âm hơi khàn khàn nói: "Vì sao giúp ta?"
"Bởi vì ta và tỷ tỷ đều không thích nhìn chuyện tàn nhẫn."
Bạch Uyển Tình sờ đầu Lăng Tuyết, trong mắt tràn đầy vẻ cưng chiều, "Cái tiểu muội này thật là đáng yêu, làm người ta chỉ nhìn một lần mà đã thích, cho nên không thể làm gì khác hơn là thành toàn cho ngươi, rồi lại nói, ta và tỷ tỷ cũng tận lực, đánh không lại ngươi nha."
Nghe được câu này, Lăng Tu không biết bản thân nên làm thế nào.
Ngược lại Lăng Tuyết thì, một lập tức nói cảm tạ: "Cảm ơn tỷ tỷ!"
Bạch Uyển Như lúc này cũng đã đi tới, thu hồi thần thái vui cười, chăm chú nghiêm túc nói: "Lăng Tu, hiện tại bên ngoài tất cả đều là người của “U Linh”, đem nha đầu ngốc này cùng người nữ nhân này giao cho chúng ta, đầu tiên ngươi phải làm, đó là sống, chỉ có sống, ngươi mới có khả năng đoàn tụ cùng nha đầu này."
"Đúng rồi, bây giờ ngươi mang theo nàng là tuyệt đối không thể xông ra được, thậm chí còn có khả năng liên lụy tới nàng, ngươi tốt nhất nên suy tính một chút." Bạch Uyển Tình cũng mở miệng khuyên nhủ.
Mà vừa nghe đến phải rời khỏi Lăng Tu, Lăng Tuyết lập tức ôm lấy bắp đùi Lăng Tu thật chặt, trốn sau lưng Lăng Tu.
Lăng Tu cúi đầu, nhìn nàng khổ sở cười, lập tức nhìn về phía bạch Uyển Như cùng Bạch Uyển Tình: "Ta có thể tin tưởng các ngươi sao?"
"Đương nhiên có thể, ta còn đem thước khôi phục chuẩn bị cho mình thuốc cho ngươi, vậy mà còn không tin chúng ta." Bạch Uyển Tình lộ ra vẻ rầu rĩ không vui, quyệt miệng nói.
Trong lòng Lăng Tu kỳ thực đã tín nhiệm các nàng, bởi vì nhãn thần chắc sẽ không gạt người, ánh mắt của hai tỷ muội này rất trong sáng, thực sự như hài đồng hồn nhiên ngây thơ, còn nữa, thời gian đã qua nửa giờ, toàn bộ “U Linh” đã chạy tới rồi.
Ngồi xổm xuống, mặt hướng Lăng Tuyết, ánh mắt nhu hòa: "Tuyết Nhi, bên ngoài đều là người tới bắt ca ca, ngươi đi cùng hai vị tỷ tỷ này đi, chờ ca ca đánh bại hết bọn họ rồi lại trở về đón ngươi."
"Ta không muốn rời khỏi ca ca, ta không muốn!" Vốn nước mắt đã dừng lại giờ lại tuôn ra lần nữa, Lăng Tuyết kêu khóc nói.
"Tuyết Nhi ngoan, nghe lời, ta bảo đảm đây là một lần cuối cùng cùng." Lăng Tu đưa tay, lau nước mắt trên mặt nàng.