Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Thân ảnh cao lớn của Trương Nhất bước ra từ trong đám bụi đất, lúc đầu chỉ là cái bóng đen, chỉ có cặp mắt màu đỏ tươi quỷ dị xuyên thấu ra. Sát khí màu đen lượn lờ trên người, uy áp kinh khủng dùng hắn làm trung tâm tản ra bốn phía, rất giống ác linh đi ra từ Địa Ngục, sát ý ngập trời, âm trầm đáng sợ.
"Nôn ~ "
Hướng mặt đất ói ra một cục đàm có lẫn đầy máu, sau khi đánh một trận cùng Âu Dương Tu, hắn cũng bị nội thương không nhỏ, hài hước nhìn lướt qua Diêu Chấn Vũ, ánh mắt định ở trên người Âu Dương Tu, chê cười nói, "Lão tử đã nói phải đòi lại ngay cả vốn lẫn lời, thế nào, thoải mái không, có muốn lại thoải mái tiếp hay không?"
"Sĩ khả sát bất khả nhục, bản tôn... Bản tôn đồng quy... tận với ngươi!"
Âu Dương Tu xấu hổ và giận dữ đến cực điểm, giùng giằng bò dậy từ dưới đất, nhưng làm thân thể bị thương quá nặng, dùng hết khí lực cả người cũng chỉ phí công, hơn nữa còn không ngừng thổ huyết, thân hình người khổng lồ hoàn toàn thu nhỏ lại, cuối cùng cùng không khác gì với người thường.
"Nói rất hay, vậy hãy để cho lão tử làm thịt ngươi!"
Ánh mắt Trương Nhất đông lại, giẫm chận tại chỗ chạy như điên, lao thẳng tới hướng Âu Dương Tu, đằng đằng sát khí.
Nhưng lúc này, mặt đất xi-măng kiên cố giống như là biến thành dịch thể thủy ngân, trong sát na hình thành hai bàn tay khổng lồ, trói buộc cổ chân của hắn lại. Bởi vì đang trong trạng thái lao lên điên cuồng, cổ chân đột nhiên bị trói buộc lại, dẫn đến trọng tâm bất ổn, thân thể Trương Nhất "Oành" một tiếng tè ngã xuống đất, làm mặt đất xuất hiện một cái hố hình người.
Cú ngã này không nhẹ, Trương Nhất cảm giác xương cốt cả người giống như rời ra vậy. Ói ra vài hớp đất bụi, liền hùng hùng hổ hổ muốn đứng lên, lại bỗng dưng phát hiện mặt đất như cao su, giam lại thân thể hắn thật chặt.
"Mẹ nó, là năng lực của “U Linh” nào? đi ra cho lão tử!" Trương Nhất giận tím mặt, nỗ lực giãy, nhưng mặt đất dính quá mạnh mẽ.
"Là gia gia ngươi!"
Phan Trường Vân đứng dậy, da dẻ ngăm đen, đầu hói, lấm la lấm lét, mơ hồ có thể thấy được hàm rang vàng đen trong miệng hắn. Hắn tương đối kiêng kỵ đối với ý niệm lực của Lăng Tu, thế nhưng đối với Trương Nhất thì không có một chút sợ hãi nào.
"Thì ra là ngươi cái tên lùn này, thế nào, lão bà ngươi bị câu dẫn đi, con mẹ nó ~ ngươi không đi thu thập Tây Môn Khánh, còn có thời gian rảnh rỗi lãng phí ở đây sao?" Trương Nhất cắn răng nói.
Phan Trường Vân sửng sốt một lát, sau đó mới hiểu rõ, thì ra đối phương là đang dùng Võ Đại Lang nhục nhã hắn.
Khóe miệng co quắp, lửa giận nảy lên đại não trong nháy mắt: "Tiểu hỗn đản, gia gia đây liền chôn sống ngươi!"
Vừa dứt lời, Phan Trường Vân trợn to hai mắt, khóe mắt như sắp nứt ra, thi triển năng lực toàn lực, mặt đất bằng phẳng phập phồng bất định.
Ngao ô!
Kèm theo một tiếng thét lớn, một con Cự Long hoàn toàn do thổ nhưỡng hội tụ thành đột ngột mọc lên từ mặt đất, mở ra cái miệng to như chậu máu, trùng kích hướng Trương Nhất.
Trương Nhất dụng hết toàn lực giãy dụa, muốn thoát khỏi khống chế của mặt đất, nhưng thân như ở trong vũng bùn, càng giãy dụa liền càng chìm càng sâu, càng khó dùng giãy. Khi cảm thụ được một cổ âm phong lạnh lùng kéo tới, ngẩng đầu nhìn lên, đón nhận cái miệng của con Cự Long kia, giống một cái hắc động sâu không thấy đáy cắn xuống hướng hắn.
"Tên lùn kia, ta DCM a!"
Phát ra một tiếng gào thét không cam lòng, Trương Nhất bị Cự Long này nuốt vào.
Đầu Cự Long hướng xuống dưới, mang theo Trương Nhất chui xuống dưới đất, chân chính chôn sống Trương Nhất.
Đợi Cự Long triệt để biến mất trên mặt đất thì, Phan Trường Vân như đã làm một việc gì đó không quan trọng, vỗ tay một cái, nhìn mặt đất hừ nhẹ nói: "Gia gia ghét nhất bị người khác gọi là tên lùn, hưởng thụ thật tốt tư vị bị chôn sống đi, chậm rãi cảm thụ cảm giác hít thở không thông mà chết đi."
Nói xong, chắp hai tay sau lưng xoay người đi hướng về đoàn người.
Nhân viên của EVO nhìn trợn mắt hốc mồm, một người sống sờ sờ cứ bị chôn sống như vậy, bình thường nhau như là chưa hề xuất hiện qua, thủ đoạn bực này, quá kinh thế hãi tục, giống như pháp thuật của thần tiên, cường đại mà kinh khủng, vừa tưởng tượng tư vị bị chôn sống, thì bọn họ cảm thấy da đầu tê dại, bọn họ ngơ ngẩn nhìn mặt đất, trong lòng đang suy nghĩ: Cái tên gọi Trương Nhất kia hẳn là còn chưa chết, đang ở dưới lòng đất giãy chết sao?!
"Tốt, đã thu thập hết một cái, Lăng Tu hiện tại chắc cũng đã nỏ mạnh hết đà, không tạo thành bất kỳ uy hiếp gì đối với chúng ta." Thấy một màn như vậy, xa xa trên lầu chót Lai Minh Quyết lộ ra dáng tươi cười hưng phấn.
Trên mặt Tiết Nam cũng lần đầu xuất hiện vẻ mỉm cười, tâm tình bất an tiêu tán không ít, cùng Lăng Tu và Trương Nhất đi đến bước này, nàng từng có hối hận.
Mà nếu cho nàng thêm một lần cơ hội, nàng tin tưởng mình vẫn có thể làm ra lựa chọn giống vậy. Đến lúc này, nàng chỉ hi vọng Lăng Tu và Trương Nhất đều bị giết chết, như vậy sẽ không tạo thành uy hiếp gì cho nàng, nàng cũng có thể an tâm sống cuộc sống bây giờ .
...
Đang khi tất cả mọi người cho rằng Trương Nhất đã chết, ngay cả Lăng Tu cũng rơi vào tâm tình bi thống sâu đậm thì, một tiếng "Ầm ầm" nổ giống như là sấm sét trên bầu trời, bất đồng là, nó chuyền tới từ dưới nền đất, càng ngày càng âm vang, càng ngày càng gần.
Mặt đất chập chờn, rung động!
“U Linh” cùng đám nhân viên của EVO cảm giác được thiên địa đang rung động.
Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ là địa chấn?
Chau mày, nghi hoặc không thôi.
Ầm!
Đột nhiên, mặt đất phá vỡ, một gốc cây có đường kính chừng bốn thước phóng lên cao, mặt ngoài trải rộng gai nhọn, vô cùng sắc bén. Nó phá vỡ mặt đất vươn lên không trung, cành lá sum xuê, thân thể to lớn làm cho lòng người kinh sợ, lộ ra khí tức nguy hiểm cường liệt.
Đây là...
Nhân viên của EVO đều mở to hai mắt, theo bản năng lui về phía sau.
Lăng Tu cũng ngạc nhiên, hắn biết đây là năng lực của Dương Thi Vân, nhưng cũng chỉ tới thời khắc này mới chính mắt thấy được, loại thực vật này là cỗ máy giết người phi thường đáng sợ.
"Ha ha ha!" Lúc này, một tiếng thống khoái cười to truyền ra từ trong cây.
Trong lòng mọi người hoảng sợ, chuyện gì xảy ra? Lẽ nào gốc cây này biết nói tiếng người hay sao?
"Cái Vương bát đản vô liêm sỉ kia không chết, Dương Thi Vân cái tiểu bì nương kia cứu hắn lên!" Âu Dương Tu phản ứng đầu tiên, có thể nói hắn tương đương nhạy cảm đối với thanh âm của Trương Nhất.
Búp hoa màu đỏ trên đỉnh mở ra, cả người Trương Nhất là máu, chật vật không chịu nổi lập tức hiển lộ trong tầm mắt của mọi người.
Một kích vừa rồi của Phan Trường Vân thực sự thiếu chút nữa muốn mạng của hắn, hắn bị trực tiếp chôn sống ở dưới trăm mét dưới long đất, thổ nhưỡng nặng nề ép thân thể hắn, miệng mũi đều bị thổ nhưỡng chặn, không có khả năng hô hấp, đại não thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, cũng bắt đầu sinh ra ảo giác.
Cũng may, gốc cây này chạy tới, đưa hắn đi ra.
Hắn hoạt động cái cổ, cúi đầu, nhìn về phía Phan Trường Vân: "DCM , thiếu chút nữa đã bị ngươi giết chết!"