Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Cổ Chiến có năng lực là chiến đấu cuồng nhiệt, là khi chiến ý tăng lên thì thực lực cũng tăng lên. Quang mang tăng vọt, khí tràng bắt đầu khởi động, tóc dài phất phới, ba động năng lượng cùng với uy áp kinh khủng, bây giờ hắn tựa như có một áo giáp màu vàng bao bọc quanh thân.
"Lăng Tu, lão tử nhìn ngươi rất thuận mắt, thừa cơ hội này thì đi nhanh lên đi!"
Hướng Lăng Tu lớn tiếng dặn dò một câu, sau đó quát mắng một tiếng, giống một đạo lưu quang xông về phía Diêu Chấn Vũ.
Nói người hắn hận nhất, dĩ nhiên chính là Diêu Chấn Vũ người đứng đầu “U Linh”, lúc đó năng lực của hắn bị phá, không khác người thường là mấy, kết quả ngay cả nữ nhân của mình cũng không thể bảo vệ được. Ngày hôm nay, hắn muốn giết, hắn muốn cuồng, hắn muốn máu tươi nhuộm đỏ bầu trời đêm này.
"Cơ Hoa, ngươi ở trên bầu trời nhìn xem, nam nhân của ngươi chính là Lữ Bố địch vạn phu, áh a ~ "
Vẻ mặt dữ tợn như dã thú, sát ý cuồn cuộn.
Lúc này, Âu Dương Tu tiêm vào thuốc khôi phục đã hồi tỉnh lại, thấy Cổ Chiến đánh tới hướng Diêu Chấn Vũ, lập tức rít gào một tiếng hóa thành Bất Động Minh vương cao bốn thước, điên cuồng hét lên đón đánh.
Vân Mộng Trạch phục chế năng lực của Cổ Chiến, bôn tập đi lên.
"Cổ Chiến, ngươi là muốn chết phải không!" Lô Phái Khôi phục khí lực cũng gia nhập chiến đấu.
"Ha ha ha... muốn cùng đi sao?, lão tử có sợ gì!"
Cổ Chiến điên cuồng cười to, trường đao trong tay lưu lại tàn ảnh chém xuống trong nháy mắt.
"PHỐC!"
Nồng nặc máu tươi phóng lên cao, đầu Vân Mộng Trạch bay ra ngoài, thi thể không đầu chi chít vết thương lắc lư vài cái, ngã xuống trong vũng máu, máu loãng từ cần cổ "Xì xào" phun ra ngoài.
"Đây là cái thứ hai, Lô Phái, ngươi là người thứ ba!"
Thanh âm lạnh như băng như đến từ Địa Ngục, không có bất kỳ chút tình cảm nào, thân hình Cổ Chiến xẹt qua bên cạnh Âu Dương Tu, xuất hiện ở trước mặt Lô Phái, nhẩy lên, trường đao được đưa lên cao chém xuống, dũng động lành lạnh sát ý vô cùng, chém thẳng xuống đầu Lô Phái.
Lô Phái sợ đến vong hồn bốc lên, cái loại sát khí hóa thực chất này, làm da đầu hắn tê dại, kinh khủng tới cực điểm.
Nhưng ở lúc chỉ mành treo chuông này, Lãnh Mạc con ngươi kịch liệt lóe sáng một cái, khởi động năng lực không gian, trong nháy mắt liền trói buộc thân thể Cổ Chiến lại.
Nhìn trường đao gần trong gang tấc, Lô Phái chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, rồi thở phào nhẹ nhõm, hung tợn trừng mắt nhìn Cổ Chiến: "Ngươi cái tên điên này!"
"Sưu sưu sưu ~ "
Vô tận phong nhận nhất thời phóng tới, bao phủ hướng Cổ Chiến, chỉ trong chốc lát công phu, toàn thân Cổ Chiến liền đã đầy vết thương, da tróc thịt bong, như là bị roi quật vậy.
Đang khi Lô Phái cho rằng có thể giết chết Cổ Chiến thì, ngực Lãnh Mạc khó chịu đau nhức, rất rõ ràng cho thấy năng lực đã bị giải trừ, định nhãn vừa nhìn, Cổ Chiến bị không gian trói buộc lại động rồi, dùng lực lượng cứng rắn bài trừ năng lực không gian của hắn.
Hoảng sợ thất sắc, kêu to nhắc nhở: "Cẩn thận!"
Lô Phái bất ngờ, Cổ Chiến kiệt kiệt nhe răng cười một tiếng, trường đao cuốn tới, chém vào cánh tay hắn.
"PHỐC ~ "
Máu tươi phun ra, cả nhánh cánh tay phải của Lô Phái đều bị bổ xuống, đau nhức bao trùm đại não, để cho hắn không nhịn được hét thảm lên.
Tiếng kêu thảm thiết thê lương này, giống như là ác quỷ chịu hình ở Địa Ngục, khiến cho nhân viên của EVO ở đây nghe thấy mà kinh hãi đảm chiến, chân đang run kịch liệt.
Lăng Tu và Trương Nhất cũng cả kinh há to miệng, Cổ Chiến quả thật là điên cuồng, trao đổi nhãn thần cùng Dương Thi Vân, lập tức chạy tán loạn mà đi. Cái cây cũng cấp tốc hóa thành một mầm xanh, bay đến cánh tay Dương Thi Vân.
Hôm nay, ba người đều thụ thương tương đối nghiêm trọng, tiếp tục dây dưa cùng bọn Diêu Chấn Vũ là không phải sáng suốt, còn nữa, còn có Vũ Văn Phục, lúc này không đi còn đợi khi nào.
Khi cái cây của Dương Thi Vân vừa đi thì, năng lực của Phan Trường Vân liền không có bị áp chế nữa, năng lực khống chế mặt đất của hắn hình thành hai bàn tay khổng lồ, chăm chú trói buộc hai chân Cổ Chiến lại. Diêu Chấn Vũ lao tới, một bàn tay chụp lấy thiên linh cái của Cổ Chiến.
Lực lượng cường đại quán chú xuống, Cổ Chiến trợn tròn hai mắt, phun ra một ngụm máu tươi, đầu vô lực buông xuống. Diêu Chấn Vũ cho là hắn đã chết đi liền buông lỏng cảnh giác, nhưng ở lúc này, Cổ Chiến phát ra một tiếng gào thét quái dị, ngẩng đầu, cắn một cái vào lỗ tai của hắn.
Hai hàng răng nhuốm máu sắc như dao, cắn xuống tai trái của Diêu Chấn Vũ.
Đau nhức, để cho Diêu Chấn Vũ thất thanh.
Cổ Chiến nhổ lỗ tai trong miệng ra, tàn nhẫn cười to, miệng đầy máu tươi thoạt nhìn như là ác quỷ dữ tợn vậy: "Không thua thiệt, lão tử không thua thiệt, Diêu Chấn Vũ, đây là kết cục ngươi bức tử nữ nhân của ta!"
Hai mắt Diêu Chấn Vũ phun ra hàn tinh, vẻ mặt đầy vẻ lo lắng, hắn đưa tay chạm đến vị trí tai trái, xót đau đớn để cho hắn cau mày, khi nhìn máu tươi trong lòng bàn tay thì, sát khí cùng tức giận tuôn trào ra, hắn không nói được lời nào, lại chụp một chưởng vào thiên linh cái của Cổ Chiến.
"PHỐC ~ "
Nhất thời não máu bắn ra bốn phía, máu tươi chảy xuống đầy khuôn mặt Cổ Chiến.
Tiếp theo, lại một chưởng, đầu Cổ Chiến bị phá nát, vật đỏ trắng tràn ra, rơi khắp nơi, con ngươi Cổ Chiến đột nhiên co rút, nhãn thần không hề có chút tập trung nào, thân thể té xuống đất.
Diêu Chấn Vũ không có bỏ qua, tay trái níu lấy cổ áo của hắn, vẻ mặt dữ tợn hét lớn một tiếng, tay phải hung hăng chụp đầu của hắn lần thứ hai.
"Choảng ~ "
Đầu Cổ Chiến vỡ tan ra tựa như quả dưa hấu vậy, thân thể "Oành" một tiếng ngã sập ở trong vũng máu.
Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người đều cảm thấy một cảm giác âm trầm phát ra từ linh hồn, ai cũng không ngờ tới, thường ngày Diêu Chấn Vũ vẫn luôn luôn trầm ổn, ôn hòa lại hung ác độc địa như vậy, quả thực chính là hai người khác nhau mà, người trước để cho người ta kính ngưỡng, người sau lại để cho linh hồn người ta run lên.
"Chết tiệt, Lăng Tu bọn họ chạy rồi." Phan Trường Vân phục hồi lại tinh thần kêu lên.
"Bọn họ chạy không được!"
Diêu Chấn Vũ nghiến răng nghiến lợi, khóe miệng cùng khóe mắt co rúm lại, trong giọng nói lộ ra tự tin cường đại, "Bọn họ chạy cái hướng kia, mau đuổi theo!"
Lúc này mỗi người đều thi triển năng lực của mình đuổi theo...
"Bá bá bá ~ "
Phan Trường Vân, Lãnh Mạc, Âu Dương Tu quan sát bốn phía, Diêu Chấn Vũ theo sát phía sau, Lô Phái thiếu một cái cánh tay cũng vội vã chạy theo cùng đám nhân viên của EVO, trong sát na lại vây ba người Lăng Tu lại lần nữa.
Lăng Tu một trận cười khổ, bọn họ bị trọng thương quá nghiêm, ngay cả chạy trốn cũng có chút vô lực, thế cho nên bị đuổi kịp rất nhanh.
"Giờ làm gì?" Trương Nhất mở miệng dò hỏi.
"Còn có thể làm sao, theo ta giết qua đi."
Lăng Tu lạc giọng rống giận, ép ra tia khí lực cuối cùng trong thân thể, con ngươi màu đỏ tươi hiện lên, chiến ý ngập trời, dường như sói đói, bộc phát ra uy thế cường hãn.
"Mẹ nó, chết thì chết!"
Trương Nhất cuồng tiếu, đề khí mạnh mẽ hóa người khổng lồ, theo sát bước tiến của Lăng Tu, lao nhanh như dã thú, cuồng dã lao đi.
Hơi chỉ chốc lát, hai người cũng không phân trước sau, sát ý lăng liệt, khí thế ngập trời.