Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch Full)

Chương 561 - Chương 562: Thế Cục Nghịch Chuyển

Danh Sách Chương - Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch) - vipTruyenGG.com Chương 562: Thế cục nghịch chuyển

 

 

 

Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Dịch giả: Quyen.lv

Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.

3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.

Nơi dừng chân không khí tựa hồ như hỗn tạp với mùi khói thuốc súng, ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Lăng Tu.

Gương mặt trơn bóng trắng nõn, con ngươi u ám thâm thúy lộ ra vẻ cuồng dã ngỗ ngược, ngũ quan như đao khắc vậy, cả người tán lộ ra một cổ bình tĩnh uy nghi.

Lăng Tu bước về phía trước một bước, quét mắt nhìn mọi người một vòng, nói: "Mặc kệ các ngươi có thừa nhận hay không, Đội pháo hôi vẫn luôn làm ra cống hiến to lớn, không thể mai một. Ngày tai nạn phủ xuống, Đội pháo hôi tổng cộng có ba mươi người, hiện nay chỉ còn lại có mười người. Các ngươi có lẽ sẽ hỏi, hai mươi người này đi đâu? Bọn họ chết rồi, đều chết trong khi tìm kiếm vật tư, không có mộ bia, không có tên, thậm chí ngay cả thi thể bọn họ cũng không có lưu lại, tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa, bị hỏa diễm đốt thành tro tàn."

Buổi nói chuyện, mang theo tình cảm chân thành, cặp mắt thành viên Đội pháo hôi đỏ một vòng.

Tâm tình thành viên Bạch bang cũng trở nên trầm trọng không hiểu, đặc biệt người trước đây khi dễ Đội pháo hôi, nhất thời cảm thấy xấu hổ không chịu nổi mà cúi đầu.

"Ở mấy ngày trước đây, hoàn ca cũng đã ra đi, trước khi hắn chết còn căn dặn chúng ta, nhất định phải trung với Bạch bang, không được phản bội, nhưng bây giờ..."

Lăng Tu nhìn Bạch Khởi lạnh lùng cười, "Ta rất thất vọng, thất vọng là ngươi làm lão đại Bạch bang, Bạch Khởi, vẫn luôn muốn diệt trừ chúng ta, diệt trừ người làm ra cống hiến cho Bạch bang, lại hưởng thụ đãi ngộ kém cỏi nhất."

Mí mắt Bạch Khởi nhảy lên, mặc dù hắn vẫn đang làm, nhưng thoáng cái bị phơi bầy ra, đúng là có chút khó nghe, ai cũng biết, mỗi ngày Đội pháo hôi phải mạo hiểm tính mạng đi tìm kiếm vật tư, tuy bọn họ là người mang tội, nhưng nhân tâm cũng làm từ máu thịt, Đội pháo hôi làm, cũng để cho đại đa số người Bạch bang phát ra cảm kích, mà không phải cảm thấy là đương nhiên.

Chu Quảng Kỳ lên tiếng: "Mười bảy lão đệ, ngươi nói Bạch lão đại vẫn muốn diệt trừ các ngươi, vậy hắn đã làm cái gì?"

"Trước đó vài ngày sự kiện ở kho lương tin tưởng rằng mọi người cũng còn nhớ kỹ chứ?" Lăng Tu nâng thanh âm lên nói.

"Đương nhiên nhớ kỹ, kho lương có chuột biến dị, Vương Thư Hoàn cũng hy sinh ở nơi đó." Chu Quảng Kỳ nói.

Lăng Tu cười cười, nói: "Bạch Khởi đã sớm biết nơi đó có chuột biến dị, mà còn phái chúng ta đi vào, rồi lại an bài Bạch Hổ canh giữ ở bên ngoài, chỉ chờ chúng ta đi ra từ lương kho liền trực tiếp nổ sung với chúng ta."

"Hừ, nếu không phải vì thân thủ thất ca chúng ta lợi hại, Đội pháo hôi chúng ta đã đi đời nhà ma rồi. Sau đó Bạch Hổ lại đẩy chúng ta vào cho chuột biến dị, vừa đạt được mục đích trừ khử chúng ta, còn không bị miệng lượi thế gian đàm tiếu, ảnh hưởng tới uy tín của Bạch Khởi ở trong lòng mọi người." Hòa Thượng đại nghĩa phẫn thiên nói.

Chu Quảng Kỳ nhíu mày: "Nói như vậy, các ngươi sở dĩ nói Bạch Hổ cản phía sau mà hy sinh, chỉ là vì tránh cho Bạch lão đại giở mặt với các ngươi sao?"

"Không sai, với tình tình của Bạch Hổ kia, hắn mà chịu vì người khác mà hi sinh chính mình sao?" Hòa Thượng nói.

"Tên này tuyệt đối không có khả năng làm ra chuyện đại nghĩa đó."

Chu Quảng Kỳ kiên định nói, một giây kế tiếp, đầu mâu lại chỉ vào Bạch Khởi, "Bạch lão đại, ngươi rất không trượng nghĩa a!"

Dương Khánh Nam cũng phụ họa: "Tuy rằng thành viên đội pháo hôi đều là người có tội, nhưng bọn họ mạo hiểm nguy hiểm tính mạng là vì tìm kiếm vật tư và lương thực cho mọi người, chúng ta cảm kích từ tận đáy lòng, hơn nữa cũng sớm cảm thấy bọn hắn có đãi ngộ quá kém. Bạch lão đại lại muốn đưa bọn họ vào chỗ chết, thật là làm cho các huynh đệ thất vọng mà!"

Kẻ xướng người hoạ dưới, trong sát na liền ném Bạch Khởi tới một cái vị trí bội bạc, lúc này lại đứng ra cướp đoạt quyền phát biểu.

"Ha ha ha..."

Bạch Khởi đột nhiên ngửa đầu cười ha hả, ánh mắt khinh miệt quét mắt nhìn Lăng Tu, Chu Quảng Kỳ và Dương Khánh Nam, "Các ngươi đều nói xong chưa? Tới ta được chưa?."

"Không sai, ta đúng là muốn đẩy Đội pháo hôi vào chỗ chết, bởi vì bọn họ đều là tâm phúc của tiền nhậm bang chủ, tựa như Hoàng Đế cổ đại, vị nào sau khi lên ngôi mà không phải diệt trừ củng cố địa vị, đây là một chuyện hiển nhiên, nhưng các ngươi lại cầm nó đi ra nói chuyện, đây là buồn cười cỡ nào."

Lời vừa nói ra, toàn trường ồ lên một mảnh.

Thân là lão đại một bang phái, mọi cử động đều liên quan đến nhân tâm, như Bạch Khởi hiện tại, hoàn toàn giống như là phá tất cả, hợp với một câu chính là lợn chết không sợ nước sôi.

"Bạch Khởi này điên rồi sao? Lại nói như vậy!" Tương Linh Tuệ nhỏ giọng đánh giá một câu.

Lỗ Khả và Thần Vô Phong cũng thất sắc, Bạch Khởi nói quá ngoài dự liệu của bọn họ, ngoài bọn họ cùng một phần thủ hạ tâm phúc, bên trong bang đại đa số người đều tự do, lời nói này chẳng phải là triệt để cho mọi người lạnh tâm sao?

"Bạch Khởi, ngươi không có tư cách làm lão đại của chúng ta!" Chu Quảng Kỳ lớn tiếng quát.

"Ta không có tư cách? Người nào có?"

Bạch Khởi ném thuốc xi gà xuống đất, sau đó chỉ Chu Quảng Kỳ cùng Dương Khánh Nam, "Ngươi có? Hay là ngươi có?"

"Chúng ta có hay không sẽ do mọi người định đoạt, thế nhưng ngươi đã không có tư cách này rồi." Chu Quảng Kỳ trừng trừng hai mắt, đứng ở điểm cao đại nghĩa, hắn lại có sợ gì.

"Phải không? Ngươi cũng không biết một giây kế tiếp bản thân còn có thể sống hay không, dựa vào cái gì mà nói lời này!" khóe miệng Bạch Khởi xuất hiện một nụ cười độc ác.

"PHỐC ~ "

Một viên đạn, không có dấu hiệu nào bay ra từ một góc không hề biết, xé rách trời cao, cuối cùng xuyên thủng đầu Chu Quảng Kỳ.

Chu Quảng Kỳ trợn tròn hai mắt, máu tươi chảy xuôi xuống, thân thể của hắn mềm nhũn chậm rãi ngã xuống đất.

"Chết tiệt, Bạch Khởi âm thầm an bài Súng Bắn Tỉa!"

Dương Khánh Nam hoảng hốt, đang ở lúc hắn chuẩn bị cho bộ hạ nổ súng, lại một viên đạn bay ra, xuyên vào mi tâm, lại xuyên ra từ ót, toàn bộ gáy thiếu hơn phân nửa, màu trắng và màu đỏ bắn ra, hắn không kịp kêu rên "Oành" một tiếng ngã xuống trong vũng máu, hai mắt trợn to, chết không nhắm mắt.

"Đường chủ!"

Thủ hạ tâm phúc của Chu Quảng Kỳ và Dương Khánh Nam kêu to vừa muốn nổ súng bắn chết Bạch Khởi.

Nhưng đồng bạn sau lưng bọn hắn lúc này lại lập tức phản loạn, thay đổi nòng súng, toàn bộ nòng súng đen kịt chỉ hướng bọn họ.

"Các ngươi... Các ngươi..."

Nhìn những người thường ngày vừa nói vừa cười, thậm chí còn cùng chơi đùa nữ nhân, hiện tại vẻ mặt lại lạnh lùng như vậy, những tâm phúc của Chu Quảng Kỳ và Dương Khánh Nam bồi dưỡng cảm thấy thiên địa đều sụp đổ.

"Xin lỗi, muốn trách thì trách các ngươi đứng sai đội, phản bội Bạch lão đại, chỉ có một con đường chết." Một người trong đó lạnh lùng mở miệng nói.

"Ha ha ha... Đường chủ bọn họ thực sự là nhìn lầm, coi các ngươi là huynh đệ cùng sinh cùng tử, các huynh đệ, nếu đi tới bước này, chỉ có thể liều mạng với bọn hắn, giết!" quyết định hy sinh vì nghĩa, cũng chính là trong chớp mắt này.

Nhưng mà, ở một trận tiếng súng hỗn độn qua đi, những người theo Chu Quảng Kỳ và Dương Khánh Nam đều ngã trên mặt đất.

 

 

Bình Luận (0)
Comment