Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Thân thể Lỗ Khả run rẩy, con ngươi đột nhiên co rút, bộ mặt hiện lên thần sắc sợ hãi thật sâu.
"Hưu ~ "
Một viên đạn súng ngắm gào thét bay tới, "PHỐC" một tiếng xỏ xuyên qua đầu của hắn, trong nháy mắt kết thúc tính mạng của hắn, giống như tiểu lục và Thần Vô Phong, thân thể ngã xuống đất, hai mắt trợn tròn, chết không nhắm mắt, ánh mắt không hề có chút tập trung lộ ra vẻ không giải thích được, đến chết cũng không hiểu vì sao Bạch Khởi lại ra lệnh cho Mị Ảnh nổ súng bắn chết hắn.
Mà Bạch Khởi đã gần như phát điên, hắn cũng không hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, nhìn ba cỗ thi thể bị một phát súng lấy mạng, ngã sập ở trong vũng máu, hắn chỉ trợn to hai mắt, đầu trống rỗng, giống như có vô số ong đang bay múa.
Từng thành viên của Bạch bang lâm vào khủng hoảng, bọn họ trung thành với Bạch Khởi là không sai, nhưng ba người Lỗ Khả chết, làm bọn hắn vô cùng lo lắng và bất an tới cực điểm, thật giống như vẫn tín ngưỡng kiên định đã vỡ nát, để cho bọn họ bị lạc phương hướng.
"Lão hồ ly này muốn làm gì vậy?"
Tương Linh Tuệ mở to mị nhãn, sau đó sống lưng cũng lạnh toát, bây giờ căn bản nàng không hiểu Bạch Khởi muốn làm gì, liên tục giết ba gã bộ hạ phe mình, chẳng lẽ là mắc thất tâm phong sao?
Giờ khắc này, toàn trường bị sợ hãi bao phủ, người âm thầm cầm Súng Bắn Tỉa kia giống như là một vị tử thần, chỉ cần hắn nguyện ý, là có thể giết người, mà bọn họ lại không phát hiện được hắn.
"Hỗn đản, ngươi làm cái trò gì vậy? con mẹ nó ngươi đang làm gì?"
Lúc này, Bạch Khởi hướng phía một cây đại thụ cách lôi đài một trăm năm mươi thước lớn tiếng hét lên, cuối cùng gần như rít gào, khóe mắt như sắp nứt ra, bộ dáng kia, giống như là muốn nuốt sống đối phương vậy.
Lẽ nào tên Súng Bắn Tỉa kia nấp ở trên cây kia? !
Tâm thần mọi người rùng mình, nhất tề đưa ánh mắt nhìn xung quanh.
"Rầm ~" một đạo thân ảnh hạ xuống từ trong tán lá cây.
Đó là một người nam nhân, thấy không rõ mặt của hắn, bởi vì hắn vẫn cúi đầu. Sau khi hạ xuống, hắn liền đi từng bước một tới phía mọi người, không nói một lời, khí tức trên người rất lạnh, cho dù cách xa như vậy, vẫn khiến cho người ta có một loại lãnh ý thấ”U Linh” hồn.
Bạch Khởi giận tím mặt, lại quát lần nữa: "Mẹ ngươi, đầu óc ngươi vào nước có đúng hay không, ai cho ngươi nổ súng?"
Lỗ Khả, Tiểu lục, Thần Vô Phong là bộ hạ trung thành của hắn, kết quả lại bị Súng Bắn Tỉa đánh chết một cách không rõ ràng, vừa ngẫm lại liền cảm thấy vô cùng ủy khuất và phẫn nộ.
Không đợi Mị Ảnh đến gần, Bạch Khởi liền mắng như mưa, muốn hung hăng tát Mị Ảnh một cái.
"Răng rắc ~ "
Thanh âm lên đạn vang lên, Mị Ảnh cúi đầu đi tới chậm rãi nâng cao súng ngắm, nòng súng đen kịt nhắm thẳng vào Bạch Khởi, sát ý lành lạnh.
"Lão đại cẩn thận!"
Một thành viên Bạch bang đột nhiên trợn mắt lên, kêu to xông lên ngăn ở phía trước Bạch Khởi, cùng lúc đó, Mị Ảnh bóp cò.
"Phanh ~ "
Viên đạn xé rách không gian, xuyên qua ngực người kia, mang theo một tia huyết vụ phun lên không trung. Viên đạn còn dư uy lại đầu đâm vào vai Bạch Khởi, lưu tại nơi đó.
Chúng thành viên Bạch bang liền phản ứng, đều nổ súng hướng Mị Ảnh.
Tiếng súng vang lên như sấm, từng viên đạn đánh vào thân thể Mị Ảnh, chỉ trong chốc lát công phu Mị Ảnh liền biến thành một huyết nhân, lỗ thủng trên người nhiều đếm không hết thân thể, tàn phá ngã xuống đất, máu tươi chảy ra từ trên người, nhiễm đỏ mặt đất quanh mình.
Bạch Khởi bối rối, hoàn toàn bối rối, ngay cả đau đớn trên vai cũng tạm thời không cảm giác được, Mị Ảnh là do một tay hắn bồi dưỡng ra, có thể nói là tử sĩ của hắn, bắn chết Lỗ Khả, Tiểu lục, Thần Vô Phong thì hắn đều có thể tiếp nhận, chỉ có không thể tiếp nhận là, Mị Ảnh lại nổ súng với hắn, muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
Làm sao có thể chứ?
Trong lòng hắn đang hỏi chính bản thân, làm sao Mị Ảnh có thể nổ súng với hắn, tới cùng thì có chuyện gì xảy ra, rốt cuộc là sai sót chỗ nào? Bỗng nhiên nhớ tới ba người Lỗ Khả chết đều có liên quan với Lăng Tu, Lăng Tu chỉ người nào Mị Ảnh liền nổ súng bắn chết người đó, lẽ nào Mị Ảnh...
Bạch Khởi quay đầu, hai mắt trừng Lăng Tu, cắn răng nói: "Là ngươi, là ngươi để cho Mị Ảnh phản bội ta? Sách sách sách, thật là có thủ đoạn, thật là có thủ đoạn a, thì ra ta vẫn coi thường ngươi!"
Những lời này, lập tức làm toàn trường chú ý tới Lăng Tu, chính xác, hết thảy nhựng gì vừa mới phát sinh đều có quan hệ trực tiếp với Lăng Tu, chỉ người nào người đó liền bị bắn chết, chẳng phải đã nói rõ Mị Ảnh phản bội Bạch Khởi mà nghe theo mệnh lệnh của Lăng Tu sao?
Tương Linh Tuệ hơi biến sắc, thế cục Bạch bang dường như xảy ra thay đổi lần thứ hai, xuất hiện tính không xác định cực lớn.
Lúc này Lăng Tu giống như hùng ưng trong đêm tối, lãnh ngạo cô thanh rồi lại vênh váo hung hăng, tán lộ ra một tư thái nắm toàn cục trong tay.
Khóe miệng xuất hiện một nụ cười tà mị, nhàn nhạt đáp lại Bạch Khởi: "Coi thường ta, sau đó thì sao?"
"Sau đó ngươi đi chết đi, nổ súng, giết hắn, giết mọi người của Đội pháo hôi!" Bạch Khởi nhất thời gầm thét lên ra lệnh.
Nhưng mà, thành viên Bạch bang không có một ai nổ súng với Đội pháo hôi, một giây kế tiếp, đồng loạt chỉ súng hướng Bạch Khởi, động tác rất nhịp nhàng, như là một đám binh lính được huấn luyện nghiêm chỉnh, toàn trường bị một cỗ khí tức sát khí bao phủ.
Bạch Khởi hoảng hốt, sắc mặt trở nên ảm đạm: "Các ngươi... Các ngươi làm gì? Các ngươi..."
"Lão đại, cơ thể của ta không... Không nghe ta điều khiển!"
"Ta cũng vậy!"
"Hình như có người... Có người đã khống chế cơ thể của ta, không động được."
...
Thành viên Bạch bang lộ vẻ sợ hãi nói.
Thân thể không nghe sai sử? Hình như có người khống chế thân thể?
Bạch Khởi toát mồ hôi lạnh như mưa, được rồi, Mị Ảnh không có khả năng phản bội hắn, có giống bọn người kia hay không? Mà tên điều khiển thân thể bọn họ là...
Chợt định nhãn nhìn về phía Lăng Tu, chỉ thấy trong mắt Lăng Tu lóe lên quang mang màu đỏ tươi rồi biến mất.
Liền hỏi: "Là... Là ngươi đã khống chế bọn họ?"
Nội tâm sợ hãi không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung, khống chế người sống, đây là yêu pháp sao?
Lăng Tu không có lên tiếng, trên mặt thu liễm lại vẻ tươi cười, thay vào đó là lãnh ý đóng băng linh hồn.
"Bang bang phanh ~ "
Thành viên Bạch bang như tiếp thu được chỉ lệnh nào đó, không chút do dự mà bóp cò súng, đạn dày đặc bắm Bạch Khởi thành cái sàng thịt. sau khi đánh chết Bạch Khởi, bọn họ như là mệt lả quỳ nằm trên đất há mồm thở dốc, mồ hôi lâm ly.
Tại sao có thể như vậy?
Tương Linh Tuệ không dám tin khi nhìn thấy một màn này, chỉ một lát công phu, thế cục Bạch bang liền xảy ra thay đổi không thể tưởng.
Nàng nhìn thân ảnh đáng sợ này, thân thể không nhịn được mà run rẩy, cái tên kia, cái tên vẫn bị nàng dùng từ Vương bát đản để xưng hô lại người thắng là sau cùng, từ nay về sau Bạch bang sẽ do hắn định đoạt.
Hắn rốt cuộc là người nào?
Tại sao lại có năng lượng lớn như vậy?
Vận mạng của mình sẽ như thế nào? Thực sự phải bồi hắn cả đêm sao?
"Không..."
Nội tâm Tương Linh Tuệ không cam lòng hét lớn.