Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Tiến hóa ba lần, S3 đã có trí lực vượt qua tiểu hài tử ba bốn tuổi, hơn nữa còn vô cùng kiêu ngạo, tính khí càng táo bạo như quân vương, cái đít thì bị cắm một cây thép, đối với nó mà nói thì đây là vũ nhục to lớn, hiện tại nó đã hoàn toàn phát điên rồi, ánh mắt như phun lửa nhìn Tương Linh Tuệ, hận không thể kéo Tương Linh Tuệ thành mảnh nhỏ.
Khi sinh mệnh bị uy hiếp, là lúc có thể kích phát tiềm lực trong người!
Tương Linh Tuệ chớp chớp đôi mắt phục hồi lại tinh thần, đứng lên, khi S3 lao lại đây, nàng liền nhảy người, thân hình tránh hiểm được một chiêu này. Con ngươi xuất hiện màu trắng, khóe mắt nhô ra vô số huyết quản, khí thế cả người tăng vọt.
Nàng đi vòng qua phía sau S3, hai tay lại cầm cây thép, quát to một tiếng dụng hết toàn lực đâm vào trong thân thể S3.
"Rầm ~ "
Đại lượng máu đen chảy ra, cây thép đi vào chừng một thuớc, cuối cùng đụng chạm tới bụng S3, da thịt dày như xe thiết giáp, ngay cả đạn cũng không thể đục lỗ, thì cây thép này sao có thể đâm thủng, cho nên mặc kệ Tương Linh Tuệ dùng sức như thế nào, cây thép vẫn không thể đâm vào tiếp được.
Này đã đủ rồi, S3 kêu rên thống khổ, không ngừng xoay người lại vươn móng vuốt muốn tóm Tương Linh Tuệ vào trong tay, nhưng Tương Linh Tuệ gắt gao cầm lấy cây thép, nó quay người lại, thì cây thép này cũng chuyển động theo, mà Tương Linh Tuệ cũng bị cây thép kéo theo, thủy chung bảo trì ở phía sau S3, cho nên vô luận S3 xoay người thế nào, kết quả cũng đều là vồ hụt, như là mò trăng đáy nước vậy, không thể có kết quả gì.
"Ta DCM nó, ta thấy được cái gì, một nữ hài mười lăm mười sáu tuổi đại chiến với Bạo Quân tang thi!" Tiểu Bì trợn mắt hốc mồm.
Lão Bát cũng hóa đá ở tại chỗ: "Này...Đây không phải là thật chứ?"
Vừa dứt lời, trên mặt liền đã bị Hòa Thượng tát một cái, gương mặt nhất thời đau rát, ngay cả hàm răng cũng đau không gì sánh được.
"Hòa Thượng ca, ngươi đánh ta làm gì?" Lão Bát không giải thích được ủy khuất hỏi.
Hòa Thượng không có trả lời, chỉ hỏi nói: "Có đau hay không?"
"Không đau là vương bát đản!" Lão Bát trầm giọng nói.
Hòa Thượng bừng tỉnh gật đầu: "Xem ra ta không có nằm mơ."
Lão Bát phát mộng, oán trách nói: "Ngươi muốn biết có phải là nằm mơ hay không, vậy sao ngươi không đánh chính bản thân?"
"Ngươi cho là ta ngu a, đánh không đau sao?" Hòa Thượng lý trả lời.
"Ta! @#%..."
Trong lòng Lão Bát mắng lên, đem tổ tông mười tám đời của Hòa Thượng ra thăm hỏi một lần.
Các Thành viên Bạch bang khác hoàn toàn không có tâm tư nghe bọn hắn đối thoại, tất cả lực chú ý đều ở trên người Tương Linh Tuệ và S3, dáng dấp bây giờ của Tương Linh Tuệ để cho bọn họ rất không hiểu được, nhưng bọn hắn quan tâm hơn chính là, S3 có thể bị đánh bại hay không.
"Hòa Thượng, giờ cách Lương Sơn cũng chỉ còn có 1 km đúng không!" Lăng Tu lúc này hạ lệnh.
"Thất ca, ngươi muốn làm gì? Không phải là muốn gia nhập chiến đấu cùng tiểu nha đầu kia chứ?" Hòa Thượng lộ ra biểu tình hoảng sợ.
Lăng Tu không nói gì, thầm chấp nhận, lúc này là thời cơ tuyệt hảo để dẫn mọi người rời đi, nhưng hắn lại làm không được, nếu như không có người hỗ trợ, Tương Linh Tuệ sớm muộn gì cũng rơi vào tình trạng kiệt sức, đến lúc đó nàng sẽ bị S3 kéo thành mảnh nhỏ. Hắn không có bao nhiêu hảo cảm đối với cô gái này, nhưng để cho nàng một thân một mình đối phó với S3, đoàn người mình lại toàn bộ bỏ chạy, lương tâm sẽ rất bất an.
"Răng Hô, Bánh Quy, Đông Qua, các ngươi nghe theo thất ca, dẫn mọi người đi tới Lương Sơn."
Hòa Thượng biết không cách nào thay đổi được quyết định của Lăng Tu, liền đem nhiệm vụ này giao cho thành viên Đội pháo hôi, "Cái nơi dừng chân này đã xong, các ngươi đi Lương Sơn xây dựng cơ sở tạm thời, nhớ kỹ, đừng sinh hoạt lâu ở một địa phương, nơi này sở dĩ gặp phải tang thi tập kích, rất có thể là do khí tức người sống quá nồng hậu, làm hấp dẫn tất cả bọn nó tới đây, các ngươi nhất thiết phải áp dụng chiến thuật du kích, thời gian không được cao hơn hai tháng."
"Vâng, Hòa Thượng ca!" Ba người cung kính trả lời.
Sau đó rồi hướng Lăng Tu thi lễ một cái, liền dẫn Thành viên Bạch bang rời đi.
Địa phương chỉ còn Lăng Tu, Tiểu Bì, Lão Bát, Hòa Thượng, cùng với Lạc Duẫn Nhi và Tào Minh Khang.
Lăng Tu đã khôi phục thể lực hơn phân nửa, không có bất kỳ chút do dự nào, trực tiếp chạy vào tham gia cuộc chiến đấu của Tương Linh Tuệ và S3. Hòa Thượng, Tiểu Bì cùng Lão Bát theo sát sau.
Lạc Duẫn Nhi cũng muốn xông về phía trước, kết quả bị Tào Minh Khang ngăn cản: "Ngươi đừng đi, hảo hảo chờ ở chỗ này."
Nói xong, Tào Minh Khang cũng xông tới.
Không bao lâu, cây thép liền bị mọi người nắm lấy, đoàn người sử xuất toàn lực đối kháng với S3, mà S3 nổi giận lôi đình, lúc nào cũng quay người nhào về phía trước, cây thép di động mang theo mọi người, né tránh khỏi móng vuốt của S3, toàn bộ tràng diện nhìn giống như là lão ưng đang đùa bỡn bắt gà con vậy.
Rất hiển nhiên, S3 là diều hâu, cây thép là gà mái, về phần đám người Lăng Tu, chính là một đám gà con bị diều hâu để mắt tới, bỏ mạng chạy thục mạng.
"Họ Tào, con mẹ nó ngươi đạp chân ta!" Hòa Thượng giận điên lên.
"Bây giờ là lúc nào, ngươi cái con lừa ngốc này còn có tâm tư tính toán những thứ này cùng lão tử." Tào Minh Khang trợn tròn mặt.
"Không phục? Một mình đấu a?"
"Người nào không giám là tôn tử."
...
Hai người nhìn nhau không vừa mắt, trơn mũi trừng mắt, như là hai con gà trống.
Tương Linh Tuệ cảm giác sự ưu việt mười phần, khinh bỉ tất cả mọi người một lần: "Vừa rồi lại để cho bản tiểu thư chiến đấu một mình với quái vật, các ngươi thật là không biết xấu hổ mà, hoàn hảo bản tiểu thư cugn4 đã trở nên rất lợi hạ , bằng không sớm đã ngã xuống rồi." Rồi trừng Lăng Tu, "Này, sắc lang hỗn đản ngươi nhìn cái gì, còn tuyên bố phải ngủ với bản tiểu thư, hừ, chờ đánh chết con quái vậy này, xem thử bản tiểu thư có đánh cho ngươi rang rơi đầy đất hay không."
Lăng Tu dời ánh mắt, mặc kệ nàng.
Tang thi rốt cuộc cũng do con người biến đổi thành, S3 có thể chất tuy mạnh, nhưng qua một hồi dày vò như vậy, thể năng của nó cũng bắt đầu hạ xuống. Thể năng của đám người Lăng Tu giảm xuống nhanh hơn, trên mặt của mỗi người đều hiển lộ ra vẻ mệt mỏi, tay cầm cây thép đã co cảm giác mỏi rã rời.
Không được, tiếp tục như vậy nữa, sớm muộn gì cũng sẽ mệt trước con S3 này!
Lăng Tu nhíu lông mày lại, nhìn phía Tiểu Bì, dò hỏi: "Tiểu Bì, trên người ngươi có còn lựu đạn hay không?"
Tiểu Bì lắc đầu: "Không còn, đều dùng hết ."
"Ngươi cái tên ngu xuẩn, sớm nói ngươi đừng có lãng phí, lựu đạn nhiều như vậy, mà lại bị ngươi ném ra vào không khí." Lão Bát chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, vừa nghĩ tới lúc trước Tiểu Bì lãng phí lựu đạn như vậy, hắn liền tiếc muốn đứt ruột.
"Không phải là ta muốn cứu ngươi sao!" Tiểu Bì đảo cặp mắt trắng dã.
"Nếu không phải bởi vì nguyên nhân này ta với ngươi đã tuyệt giao rồi." Lão Bát hận nói, sau đó móc ra một quả lựu đạn từ trong lòng ngực.
Mọi người sửng sốt, trợn mắt hốc mồm nhìn hắn.
"Ngươi cái tên ngu này, lại vẫn có dấu hàng?" Tiểu Bì hét lớn.
"Ngạc nhiên cái gì, ngươi nghĩ rằng ta giống ngươi hay sao, không biết lưu lại cho mình đường lui sao?" Lão Bát khinh bỉ nói.
Lăng Tu cười cười, có lựu đạn thì tốt rồi...