Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Ngoài Lý Minh Dương, Dương Vĩnh Tin cùng một tiểu muội mười bốn mười lăm tuổi, đám người còn lại thì đã bị đám ếch kia nuốt vào bụng.
Nhìn bọn họ thống khổ giãy dụa, mỗi người ai cũng lạnh toat, đặc biệt này thỉnh thoảng còn có khuôn mặt xuất hiện dưới bụng mấy con ếch kia, miệng mở lớn, ngũ quan vặn vẹo, đang giẫy dụa vì quá thống khổ, làm người ta cảm thụ được sự tuyệt vọng tột cùng!
Này... Đây là một hồi ác mộng phải không?
Lý Minh Dương dựa lưng vào một chiếc ô tô bỏ hoang ngồi chồm hổm dưới đất sắc mặt ảm đạm, ánh mắt run rẩy, hô hấp tăng nhanh, vô luận như thế nào đi nữa thì cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải loại sự tình này, chỉ trong chốc lát, đám người bọn họ cũng chỉ còn lại có ba người, những người còn lại đều đang nằm trong bụng của mấy con ếch kia.
Dương Vĩnh Tin đối diện với hắn, ôm cô nhóc mười bốn mười lăm tuổi kia.
"Tin ca, ta... Ta sợ..." thân thể tiểu muội kia đang run lên không kềm chế được, sợ hãi chiếm cứ toàn bộ tâm thần nàng.
"Không cần sợ, đi, chúng ta chậm rãi đi tới bên Dương Ca!"
Dương Vĩnh Tin cũng sợ vỡ mật, trên thế giới có tồn tại tang thi cũng đã là chuyện không thể tưởng tượng nổi rồi, nhưng bây giờ lại còn có ếch khổng lồ có thể nuốt người, lẽ nào một hồi tai nạn này, đã chuyển nhân loại từ vị trí cao nhất trên chuỗi thực vật xuống tầng dưới chót nhất sao?
"Ân!"
Tiểu thái muội không có bất kỳ chủ kiến gì, bạn trai nói cái gì chính là cái đó.
Đang lúc bọn hắn chạy ra bốn năm mét, một cái đầu lưỡi màu đỏ "Sưu" một tiếng xẹt qua trời cao, nhanh chóng như điện lao tới hướng Dương Vĩnh Tin.
Dương Vĩnh Tin hoảng hốt, khi sinh mệnh đã bị uy hiếp, hắn theo bản năng kéo tiểu thái muội chắn trước mặt hắn.
Cái đầu lưỡi màu đỏ kia tựa như có sinh mạng vậy chăm chú quấn vào cổ tiểu thái muội, sau đó rút về rất nhanh, chờ khi Dương Vĩnh Tin ngẩng đầu lên nhìn lại thì, đúng dịp nhìn thấy hình ảnh tiểu thái muội bị một con ếch nuốt vào trong bụng.
Tiểu thái muội cũng giống như đám người lúc trước bị nuốt vào bụng, có thể thấy rõ ràng nàng đang giãy dụa ở trong bụng con ếch.
Dương Vĩnh Tin ngây ngốc ở tại tại chỗ, mồ hôi lạnh ùa ra như mưa, một giây kế tiếp, hét lên một tiếng liều lĩnh chạy đến chỗ Lý Minh Dương, thất hồn lạc phách co quắp ngồi dưới đất, thân thể không ngừng run rẩy.
Lý Minh Dương phục hồi lại tinh thần, níu lấy cổ áo của hắn, khóe mắt như sắp nứt ra, cắn răng nói: "Hỗn đản, ngươi hại chết muội muội ta, ngươi hại chết thân muội muội duy nhất của ta!"
"Ta không có cách nào, nàng không chết ta thì phải chết, ta... Ta không muốn bị ăn thịt a!" Dương Vĩnh Tin chưa tỉnh hồn, thanh âm đang run lên.
"Hỗn đản, súc sinh!"
Lý Minh Dương đánh một quyền vào trên mặt Dương Vĩnh Tin, tiểu thái muội có kết cục thê thảm, để cho hắn phẫn hận muốn giết chết Dương Vĩnh Tin.
Dương Vĩnh Tin cũng không hoàn thủ, trong đầu đang hiện lên hình ảnh tiểu muội bị đầu lưỡi màu đỏ này cuốn đi trước mặt, cái khuôn mặt lộ ra sợ hãi và tuyệt vọng, nhãn thần còn lộ ra vẻ chất vấn.
"Oành ~ "
Một quái vật lớn giáng xuống từ trên trời, rơi cách bọn họ không tới hai mét.
Da dẻ ẩm ướt sần sùi, như là da dẻ khủng long; cặp mắt to như bánh xe vậy, màu vàng sẫm, lộ ra khí tức đáng sợ và khát máy; tứ chi mạnh mẽ hữu lực, bắp thịt rắn chắc tựa như từng cục thép tấm.
Trong không khí, còn một loại mùi tanh khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung, thật giống như giải phẩu một con động vật đang sống sờ sờ, là mùi của nội tạng và dạ dày...
Lý Minh Dương và Dương Vĩnh Tin đồng thời ngơ ngẩn, phảng phất như bị điểm huyệt không giám cử động một chút, mồ hôi hột lớn như hạt đậu vậy chảy xuống theo khuôn mặt, ánh mắt kinh khủng không dứt nhìn con ếch ở bên cạnh bọn họ.
"Ọp" "Oành" "Oành" ...
Càng ngày càng nhiều con ếch nhẩy xuống từ mái nhà dày đặc như mưa vậy, có khi thì rơi trên trần xe, thể trọng to lớn nhất thời làm cái xe hơi bị ép thành một đống sắt vụn.
Không chỉ Lý Minh Dương và Dương Vĩnh Tin không dám cử đông, đám người Lăng Tu cũng đứng tại chỗ không dám cử động một chút nào.
Thế nhưng bất động cũng không đại biểu cho an toàn, một cổ lãnh ý kéo tới từ trên cao, Lăng Tu ngẩng đầu nhìn lên, một con ếch khổng lồ đang hạ thẳng tắp xuống hướng hắn, nếu như đập trúng, không chị thương gân động cốt là không thể nào rồi.
Hắn trợn hai mắt, thả người nhảy về phía sau, né ra.
Bỗng nhiên, bốn phương tám hướng đều truyền đến một cổ lãnh ý, Lăng Tu nhìn quanh một vòng, hết thảy đám ếch, đều nhất tề nhìn về phía hắn.
"Bị phát hiện!"
Trong lòng Lăng Tu thở dài bất đắc dĩ một tiếng, những con ếch trâu tuy rằng đã biến dị, nhưng vẫn là chỉ có thể bắt được con mồi di động.
"Sưu sưu sưu ~ "
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, vô số đầu lưỡi màu đỏ từ trong miệng ếch phun ra, nhắm thẳng tới hướng hắn.
Hòa Thượng, Tiểu Bì, Lão Bát và Lạc Duẫn Nhi khẩn trương tới cực điểm, Tương Linh Tuệ và Tào Minh Khang cũng toát mồ hôi vì Lăng Tu.
Con ngươi màu đỏ tươi hiện lên, Lăng Tu lộ ra hình thái biến chủng, cảm giác nhận biết và tốc độ phản ứng tăng lên trong nháy mắt, đầu lưỡi màu đỏ còn nhanh như thiểm điện trở nên chậm như rùa ở trong mắt, quỹ tích cũng có thể bị hắn dự đoán chuẩn xác.
Thân hình hắn như quỷ mỵ, uốn người, nhảy, chạy... Động tác như nước chảy mây trôi, tránh hiểm được từng cái đầu lưỡi này, cuối cùng vọt vào một trong dãy nhà, đóng thật chặt cửa lại.
Con ếch khổng lồ bị chắn ngoài cửa, nôn nóng hét lên liên tục.
Đám người Hòa Thượng không khỏi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng một giây kế tiếp bọn họ liền trợn tròn mắt, Lăng Tu không sao, nhưng bọn họ thì sao?
Bốn phía có chừng trên trăm con to lớn con ếch, chúng nó cũng không có rời đi, bởi vì chúng nó biết rất rõ ràng có người sống đang ở trên con phố này, chỉ là chúng nó không có cách nào phong tỏa chính xác vị trí mà thôi, chúng nó kiên nhẫn nằm úp sấp tại chỗ chờ đợi, cùng đợi người sống di động vị trí.
Nên làm cái gì bây giờ?
Ba người Hòa Thượng hai mặt nhìn nhau, bảo trì không nhúc nhích, nếu là làm lính thì cũng thôi đi, dù sao mỗi ngày đều được huấn luyện rồi, còn bọn họ không cách nào làm được. Khi cảm giác phía sau lưng ngứa ngáy khó nhịn, muốn đưa tay dùng sức cào vài cái; khi thì cảm giác như có con ruồi muỗi nhúc nhích ở trên mặt, muốn vỗ một cái...
Nói chung, bọn họ vẫn không nhúc nhích, cảm giác thân thể không được tự nhiên, chứ đừng nói tới trước mặt vẫn có một đám quái vật ăn thịt người.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tinh thần mỗi người đều bị thống khổ dày vò.
Lăng Tu đã đi tới trên mái nhà, bò từ từ, dè dặt, không để cho mình làm ra động tác quá lớn. Ở trên mái nhà thò đầu ra vừa nhìn, dù tâm lý hắn có tố chất vượt qua thử thách, lúc này cũng nhịn không được mà phải nuốt nước miếng.
Trên đường phố, rậm rạp chằng chịt ếch biến dị, chúng nó vẫn không nhúc nhích, kiên nhẫn canh giữ ở tại chỗ, nhưng mặc cho gió thổi cỏ lay thế nào cũng không thể khiến cho bọn nó chú ý.
Một con tang thi xuất hiện từ đầu đường, nghe thấy được khí tức người sống thì, nó liền lộ ra răng nanh dữ tợn, lao tới hướng Hòa Thượng, nhưng còn chưa phản ứng kịp, đã bị một đầu lưỡi màu đỏ vững vàng bắt lấy, sau đó "Rầm" một tiếng bị nuốt vào trong bụng, bên tai, còn có tiếng kêu rên tiếng vọng.