Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Đêm dài chưa chợp mắt, mọi người mặc dù có mệt, nhưng vẫn mở to hai mắt, không để cho mình đi vào giấc ngủ, nếu mà buồn ngủ tới, liền tự làm đau bản thân xua tan cảm giác buồn ngủ này, bởi vì trong Thành Tần Lĩnh đang ẩn giấu một người có năng lực tạo giấc mộng, ai cũng không biết sau khi ngủ say thì còn có thể tỉnh lại hay không đây.
Lăng Tu không mệt chút nào, ngồi một mình ở trên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm đen kịt không nhìn thấy cả năm ngón tay, tư tưởng liền bay tới Huyễn Thành, lời Tương Linh Tuệ nói lúc trước đã nhắc nhở hắn, nhiều tang thi như vậy bao quanh Huyễn Thành, cho dù có “U Linh” tồn tại, nhưng bọn họ thực sự có thể ngăn cản thi triều này sao? Có thể nào tới lúc hắn chạy đến, Huyễn Thành đã thành một mảnh phế tích, nơi đó đã không còn người, mà là tang thi với khuôn mặt thật đáng ghét?
Đường Tiểu Mạt, Tuyết Nhi, Trương Nhất, Sở Ly Nguyệt...
Nghĩ đến từng người, hắn cũng không tự chủ được mà siết chặt nắm tay, hận không thể lập tức chạy tới Huyễn Thành, dù cho nơi đó có vài ức tang thi, hắn cũng không sợ hãi.
"Lão đệ, đang suy nghĩ gì đấy?" Lăng Đại lúc này đã đi tới.
Lăng Tu trừng mắt nhìn, tỉnh lại từ trong suy nghĩ: "Không có gì!"
"Ngươi a, vẫn như đúc khi còn bé, đa sầu đa cảm, nghe lời ta hãy thống khoái đi, sống ở cái thời đại này, được ngày nào thì hay ngày ấy." Lăng Đại cầm một cây củ cải trong tay, nồng nhiệt ăn.
"Ngươi có thể ăn cây củ cải?" Lăng Tu lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn vốn tưởng rằng Lăng Đại cũng là biến chủng.
"Ăn cây cải củ nâng cao tinh thần, đây là do kia Tiểu Bì huynh đệ kia cho ta."
Lăng Đại cười nói, "Ngươi có muốn hay không? Ta bẻ một khối cho ngươi."
Lăng Tu lắc đầu: "Cảm tạ, ta không ăn!"
"Ngươi thực sự vẫn như cũ, khi còn bé vẫn luôn thích kiêng ăn, bây giờ mà còn kiêng ăn như vậy, thảo nào gầy như vậy." Lăng Đại dùng giọng nói trưởng bối vỗ vỗ bả vai Lăng Tu nói.
Lăng Tu không biết nên nói cái gì, bản thân khi còn bé có kiêng ăn sao? Có sao?
Trầm mặc chỉ chốc lát, Lăng Đại liền phục mở miệng nói: "Có nghĩ tới ngày mai nên rời khỏi nơi này thế nào không?"
"Trước tiên nghe suy nghĩ của ngươi trước."
"Ý nghĩ của ta rất đơn giản, chính là đi ra." Lăng Đại nói.
Lăng Tu lắc đầu: "Đám tang thi đã vây tòa nhà này lại, nhiều người đi ra như vậy, sẽ khó tránh khỏi có người bị tang thi cắn bị thương hoặc phát sinh ngoài ý muốn."
Hắn kỳ thực có thể sử dụng lực lượng tinh thần, nhưng trả giá quá lớn, thân thể hắn sẽ suy yếu một thời gian, ở cái thời thế tàn khốc này, thân thể suy yếu cũng không phải là một chuyện gì tốt, cho nên không phải vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ tuyệt đối không sử dụng lực lượng tinh thần .
Lăng Đại nhíu mày: "Ngươi có tốt hơn chủ ý?"
Lăng Tu không cách nào nói rõ được cảm giác khi gặp người xa cách mười sáu năm này, cũng không hoàn toàn tín nhiệm, nói không tín nhiệm cũng không phải, tương đối phức tạp, hắn cũng không có giấu diếm cái gì, chậm rãi nói: "Ta đã xem kết cấu của tòa nhà này, có bãi đậu xe dưới đất, bình thường cửa vào các bãi đỗ xe thường các tòa nhà khá xa, rời đi từ bãi đậu xe, cho dù không có khả năng rời khỏi vòng vây tang thi, cũng có thể đi đến vùng ven ngoại vi của vòng vây tang thi."
"Di, chủ ý này không sai!"
Lăng Đại vỗ vai Lăng Tu, "Lão đệ, đầu óc ngươi tốt hơn so với khi còn bé, cứ như thế đi, ngày mai khi trời vừa sáng, chúng ta liền chạy tới tầng một, đi xuống bãi đậu xe dưới đất rời đi."
Lăng Tu khẽ mỉm cười một cái, không nói nữa.
Gặp Lăng Đại, hắn không có bất kỳ ngạc nhiên và mừng rỡ, ngược lại hơn một phần thấp thỏm, một loại tâm tình phức tạp khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
Chờ Lăng Đại rời đi, Tiểu Bì lặng lẽ đi lại đây, nhỏ giọng nói: "Thất ca, chúng ta phải đề phòng cái tên kia một chút."
Nói xong, dùng ánh mắt chỉ chỉ Lăng Đại.
"Đề phòng hắn?" Lăng Tu nhíu mày.
"Ân, ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, mí mắt nhảy lien tục, hơn nữa luôn có một loại dự cảm bất hảo, người kia hình như đang ẩn tàng cái gì đó."
"Ngươi có hình ảnh dự kiến hắn gây bất lợi cho chúng ta?" Lăng Tu hỏi.
Tiểu Bì lắc đầu: "Không có, chỉ có dự cảm bất hảo, ta xác định, là bởi vì cái Lăng Đại này."
Lăng Tu có chút không trấn tĩnh, người khác nói mình có dự cảm không hề tốt thì hắn sẽ không lưu ý, thế nhưng Tiểu Bì nói thì không giống, Tiểu Bì có thể dự kiến nguy hiểm tiềm ẩn, con ếch ăn thịt người đã có thể nói rõ tất cả.
Lẽ nào Lăng Đại sẽ gây bất lợi cho bọn họ sao?
Lăng Tu suy nghĩ một chút, lập tức quyết định rời khỏi Thành Tần Lĩnh sau đó liền tách ra khỏi đoàn người Lăng Đại.
Vẫy vẫy tay, gọi Tiểu Bì xít lại gần một chút: "Nói cho Hòa Thượng cùng Lạc tiểu thư bọn họ, đêm nay đề phòng những người này một chút."
"Ân, ta đi ngay." Tiểu Bì lĩnh mệnh, xoay người lui ra.
Ành mắt Lăng Tu rơi vào trên người Lăng Đại, giống như là muốn xem thấu linh hồn của hắn, lộ ra một cổ thần thái sáng quắc.
Lăng Đại ngược lại như không có chuyện gì, không ngừng căn dặn người của hắn không nên ngủ gật.
Vì ứng phó qua đêm dài, có người liền đề nghị kể chuyện cũ, lập tức liền bị Tương Linh Tuệ phủ quyết, cuối cùng, bảy tám người này liền đẩy Lăng Đại ra, để cho hắn chia sẻ việc mình đã trải qua.
Lăng Đại cũng không yếu ớt, gọi Lăng Tu từ trên cửa sổ xuống, ngồi lên trên đó, như một người kể chuyện, chậm rãi nói.
"Ta cũng giống như Lăng Tu, đều là cô nhi được viện mồ côi thu nuôi, không cha không mẹ, từ nhỏ đã bị các tiểu hài tử khác kỳ thị, nhục nhã, bọn họ mắng chúng ta là con hoang, mắng chúng ta là có mẹ sinh không có cha dạy, đi ra ngoài một chuyến, thì luôn bị hài tử khác khi dễ,
Bị bọn họ ném đá, có một lần, ta nắm lên một tảng đá ném hướng một cái tên chọi đá vào ta, đập đầu của hắn chẩy máu, gia trưởng của đứa bé kia trực tiếp đẩy ngã ta trên mặt đất quyền đấm cước đá một trận..."
Nghe Lăng Đại nói, sắc mặt Lăng Tu càng xấu xí, vì Lăng Đại nói căn bản không phải là chuyện của hắn, mà là đang kể chuyện của mình, tuy rằng có cải biên một chút, nhưng xác thực là chuyện hắn đã trải qua trước đây, vết sẹo tuổi thơ, bị Lăng Đại vạch trần.
Đó là một mùa đông giá rét, hắn đi ngang qua một nhà trẻ, kết quả bị mấy hài tử trong nhà trẻ kia ngăn cản.
Thanh âm ma quỷ vang lên: "Đưa con hoang, không ai yêu, có mẹ sinh, không có cha nuôi, lớn lên nhất định là đại phôi đản! Đánh bại hoại...!"
Mang theo ánh mắt đắc ý, mấy cái đưa nhóc kia, nhặt đá trên đất ném hắn.
"Hưu hưu hưu "
Cục đá bay loạn, hắn thất kinh vừa quay đầu lại, "Oành" một khối đá nhỏ nện vào trán của hắn, máu tươi nhất thời bắn ra, nhuộm đỏ cả khuôn mặt, kinh khủng cực kỳ.
"Đánh chết người, đánh chết người, chạy mau!"
Mấy tên kia tự biết đã gặp rắc rối liền tan tác như chim muông, lưu lại khuất nhục cho hắn, siết nắm tay thật chặt, thật sự không để cho mình khóc lên.
Trong lúc này, hai mắt của hắn hiện lên quang mang phẫn hận, gắt gao nhìn chằm chằm mấy tên phía trước, chính là bọn họ ném đá, lúc này hắn không khống chế được lửa giận để cho hắn biến thành một con dã lang.
"Ta đánh chết các ngươi! Khi dễ ta ah, ta đánh chết các ngươi!"
Lăng Tu xông lên, hướng về phía đám trẻ không có phòng bị kia quyền đấm cước đá, nhưng làm bọn họ tỉnh mộng, thấy khuôn mặt Lăng Tu đầy vết máu, khuôn mặt nhỏ nhắn của bọn nó hiện lên thần sắc kinh khủng, thét lên chạy thoát thân.