Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Lăng Tu vốn tưởng rằng khi cách mười sáu năm, ít nhất Lăng Đại cũng phải thay đổi một chút, lại không nghĩ rằng hắn vẫn còn thích khi dễ hắn, tìm vui sướng ở trên nổi thống khổ của hắn. Vì tình cảm cùng lớn lên ở viện mồ côi, hắn chưa từng có muốn truy cứu, chỉ phân rõ giới hạn cùng Lăng Đại, hơn nữa minh xác nói rõ, ngày mai sau khi rời khỏi Thành Tần Lĩnh thì sẽ tách ra.
Có một chuyện như vậy, Lăng Đại cũng không còn xoi nổi nựa, vừa nghĩ tới ánh mắt vừa rồi của Lăng Tu, hắn có loại cảm giác không rét mà run. Điều này làm cho hắn xác định, cái tên gia hỏa đã bị hắn khi dễ từ nhỏ đã thay đổi rất nhiều, không con dễ bị khi dễ như khi còn bé nữa.
"Lão đệ, xin lỗi, ta không nghĩ tới ngươi sẽ chú ý như vậy, được rồi, vậy thì không nói chuyện khi còn bé, nói chuyện bản thân ta vậy." Lăng Đại nói.
"Tốt tốt, Đại ca, chúng ta thích nghe nhất chuyện ngươi đã trải qua."
"Đúng đúng đúng, nghe nói Đại ca còn ra nước ngoài du học, đây là thật sao?"
"Chúng ta rất ngưỡng vọng Đại ca!"
Bảy tám tên tranh nhau vuốt mông ngựa, rất hiển nhiên, Lăng Đại có địa vị rất cao ở trong lòng bọn họ.
Lăng Đại không kiêu không nóng nảy, nói: "Ta đã từng qua Mỹ du học, hoc ở trường đại học Princeton..."
Một người kinh hô cắt đứt: "Đại học Princeton? Ông trời của ta, đây chính là một trong những trường đại học giàu có nhất toàn thế giới, cùng sở hữu bốn mươi mốt vị nhận giải Nobel, ngươi... Ngươi cư nhiên lại du học ở đó, quá ngưu bức mà."
Mấy người còn lại cũng đầy vẻ mặt sùng bái.
Lạc Duẫn Nhi và Tào Minh Khang cũng rất kinh ngạc và rung động, muốn trở thành sinh viên đại học trường Princeton, không chỉ gia đình phải có điều kiện kinh tế, còn cần bản thân học sinh có tốt chất cực kỳ ưu việt, điều kiện vào học có thể nói vô cùng hà khắc, có thể trở thành là sinh viên của Princeton, mỗi một người đều là Long Phượng, là nhân tài hiếm có.
"Kỳ thực cũng không có gì, chẳng qua là một trường đại học mà thôi." Lăng Đại cười cười, hữu ý hay vô ý liếc mắt nhìn Lăng Tu.
"Đại ca, cũng chỉ có ngươi, mới dám nói đây chẳng qua là trường đại học mà thôi." Một người nói.
"Đại ca, ngươi ở nước Mỹ trải qua những gì?"
"Tạm được, có thi đấu bóng rổ, hàng ngày đi xem phim, ta có ấn tượng khắc sâu nhất chính là có thể cùng Donald Trump xem một bộ phim, còn chụp ảnh chung, không nghĩ tới Donald Trump lại trở thành tổng thống thứ bốn mươi lăm của nước Mỹ." Lăng Đại nói.
"Thật lợi hại!"
"Đại ca, với ngươi so với thật là cách biệt, cuộc sống của chúng ta quả thực không ra gì ca a."
"Không sai, Đại ca, ngươi chính là thần trong mắt chúng ta!"
Trong mắt bảy tám người đều là vẻ sùng bái điên cuồng.
Lăng Đại rất là hưởng thụ cảm giác chúng tinh phủng nguyệt, lặng lẽ nhìn hướng Lăng Tu, lại phát hiện Lăng Tu dựa lưng vào tường, từ từ nhắm hai mắt dưỡng thần, hồn nhiên như không có nghe được những lời này.
"DCM nó, hiện tại là thời thế gì rồi, huy hoàng của năm đó có cái gì sử dụng được không." Hòa Thượng nhìn không được, hắn luôn cảm thấy Lăng Đại là đang cố ý lấy loại sự tình này để khoe khoang, thể hiện sự ưu tú của bản thân, so sánh với thất ca của hắn.
"Đúng vậy, quá khứ đã đi qua, bây giờ là hiện tại, khoe khoang nhiều chuyện đã qua như vậy làm gì." Lão Bát phụ họa.
"Các ngươi làm sao có thể nói chuyện như vậy, Đại ca sở dĩ kể chuyện quá khứ hắn, mục đích là trợ giúp mọi người nâng cao tinh thần, phòng ngừa mọi người bị người kia hại mà thôi, các ngươi nói như vậy thì đúng là quá phận."
"Nếu cảm thấy Đại ca nói không tốt, các ngươi có thể không nghe, tại sao lại nói như?"
"Xin lỗi, nhanh xin lỗi Đại ca, đừng tưởng rằng thực lực các ngươi mạnh thì chúng ta liền phải sợ ngươi, sĩ khả sát bất khả nhục!"
Bảy tám người trừng mắt nhìn Hòa Thượng và Lão Bát, là ra mặt vì Lăng Đại.
"Nói cái gì, chúng ta nói chẳng lẽ không đúng không?" Hòa Thượng đứng dậy, giải thích to rõ.
"Bây giờ là thời thế gì?, khoe khoang huy hoàng đã qua là có ý tứ?" Lão Bát cũng rất khó chịu.
"Đại ca của chúng ta đâu có lấy le, hắn đang giúp mọi người thanh tỉnh mà."
"Chó cắn Lã Động Tân mà!" Một người lạnh lùng nói.
"Ngươi mắng ai là chó?" khóe mắt của Hòa Thượng như sắp nứt ra, trừng người nọ.
Người nọ cũng không sợ hãi Hòa Thượng, ngẩng đầu lên nói: "Người nào trả lời thì ta nói người đó!"
"Con mẹ nó ngươi tìm đánh có đúng hay không?" Hòa Thượng giận tím mặt.
"Được rồi được rồi, các ngươi làm cái gì vậy, đều bớt tranh cãi đi."
Lăng Đại lúc này đứng ra điều giải, nhìn về phía Lăng Tu, "Lão đệ, ngươi mặc kệ sao?"
Được nghe lời ấy, Lăng Tu mở mắt ra, nhàn nhạt cười cười, lập tức phất tay một cái, ý bảo Hòa Thượng lui ra.
Lăng Tu lên tiếng, Hòa Thượng tự nhiên nghe theo vô điều kiện, không nói hai lời lui về chỗ ngồi xuống.
"Con lừa ngốc, người ta nói chuyện nhà người ta, ngươi e ngại chuyện gì? Rồi lại nói, có thể đi vào trường đại học Princeton quả thực rất ngưu, Lăng Đại phải rất tài, điểm ấy là không thể nghi ngờ, ngươi cũng đừng đứng ra làm mất mặt xấu hổ." Tào Minh Khang không quên nói móc Hòa Thượng.
Hòa Thượng cười nhạt, bẻ các đốt ngon ngay kêu rung động: "Họ Tào, muốn luyện một chút đúng không?"
"Đúng là man nhân chỉ biết dùng nắm đấm!" Tào Minh Khang hừ nhẹ một tiếng, lập tức quay đầu đi không để ý tới Hòa Thượng nữa.
Lăng Tu cảm thấy cái hoàn cảnh hiện tại rất huyên náo, để cho hắn có xung động muốn phá hủy đây hết thảy, hắn không biết vì sao Lăng Đại sẽ thích so sánh với hắn như vậy, khi còn bé vô luận ở phương diện nào cũng đều nghĩ biện pháp áp chế mình một bậc, mà bây giờ... hắn cười, hắn không muốn tranh cái gì cùng Lăng Đại, cũng không muốn so cái gì cùng Lăng Đại, hắn chỉ mướn chạy tới Huyễn Thành, đi đến bên người than của hắn.
"Lão đệ, còn nhớ rõ đã từng có tiểu cô nương rất thích đi sau lưng ngươi không?" Lăng Đại đột nhiên hỏi.
Lăng Tu bất ngờ, tiểu cô nương thích đi sau lưng hắn, người Lăng Đại nói là Sở Ly Nguyệt?
Lăng Đại nhíu lông mày, tự giễu nói: "Xem ra ngươi quên, nói cũng phải, đã cách nhiều năm như vậy, ngươi làm sao có thể còn nhớ rõ nàng."
"Đuôi nhỏ thì ta vẫn nhớ kỹ, chỉ là không nghĩ tới ngươi còn nhớ nàng!" Lăng Tu giương mắt thản nhiên nói.
"Nói nhảm, ta vẫn thích nàng a."
Lăng Đại nhíu mày, "Ta nghe qua nàng tin tức, biết nàng được người thu dưỡng, tên không còn gọi là cái đuôi nhỏ, có cái tên rất êm tai, gọi là Sở Ly Nguyệt, có người nói nàng đạ đi đầu quân, là một bộ đội đặc chủng, ta sau khi về nước một mực đi làm, bởi công tác quá bận rộn, thẳng đến nửa năm trước đây mới có thời gian, đang chuẩn bị đi tìm nàng, kết quả là gặp tai nạn chết tiệt này."
Lăng Tu giật mình, Lăng Đại thích Sở Ly Nguyệt?
Thảo nào...
Hết thảy đều được giải thích.
"Ngươi chuẩn bị đi tìm nàng?"
"Đúng vậy, ta phải nói với nàng, cầu hôn nàng, nói cho nàng biết, trên đời này chỉ có Lăng Đại ta mới xứng đôi với nàng." tiếng Lăng đại rất kiên định nói, nhãn thần đầy vẻ khiêu khích.