Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
"Các ngươi..."
Sắc mặt nam tử này giống như là ăn cứt vậy xấu xí vô cùng, thậm chí còn đỏ mặt, hắn không biết mình nói sai cái gì, lại bị đoàn người Lăng Tu chế nhạo và trào phúng, chẳng lẽ Lăng Tu thực sự miễn dịch đối với virut, cho dù có bị lây cũng sẽ không thay đổi Thành Tang Thi?
"Con khỉ, các ngươi đừng mù quáng, Lăng Tu có thể hay thay đổi tang thi, các ngươi không quan tâm vấn đề này sao." Lăng Đại nói.
"Vâng, Đại ca!" Đoàn người gật đầu đáp.
Lúc này, nhớ lại ba vị đồng bạn đã chết, hắn nhất thời bi ai một trận, vùi đầu, không nói được một lời đi ra ngoài.
Đã trải qua sự kiện D3, tất cả mọi người vẫn còn sợ hãi, may mà là gặp phải một con, nếu gặp phải nhiều con, thì chỉ suy nghĩ một chút thì cũng đủ sợ hãi rồi.
Có thể thay đổi màu da đạt được hiệu quả ẩn thân, thì không thể nào phát hiện ra D3 được, người ta rất khó lòng phòng bị, hơn nữa tốc độ của D3 cũng cực nhanh, thủ đoạn giết người càng tàn nhẫn, quả thực nó là một cái móng ma đè trên long mọi người.
Càng ngày càng tiếp cận cửa ra bãi đỗ xe, tia sáng dần dần trở nên rõ hơn, đã không còn cần đèn pin nữa.
Đám người kia định nhãn vừa nhìn, tất cả đều há hốc mồm, bởi vì bọn họ phát hiện, vết thương trên cánh tay trái cùng vết thương bên hông của Lăng Tu đã không thấy đâu nữa, thay vào đó là da dẻ bằng phẳng trơn tuột, thật giống như không có bị thương qua vậy.
"Này... Điều này sao có thể!"
Bốn người hai mặt nhìn nhau, trong ánh mắt thì lộ ra vẻ khiếp sợ không cách nào hình dung, đây tuyệt đối là sự tình phá vỡ nhận thức của bọn họ.
Lăng Đại cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhịn không được mở miệng dò hỏi: "Lão đệ, thương thế của ngươi..."
Không đợi Lăng Tu trả lời, Lão Bát liền kiêu ngạo nói: "Đã nói thất ca chúng ta là thần mà các ngươi còn không tin, nói cho các ngươi biết sao?, mặc kệ là bị thương tới cỡ nào, thất ca của chúng ta đều có thể khỏi rất nhanh."
"Nga? Còn có loại chuyện này sao!"
Trên mặt Lăng Đại hiện lên vẻ hứng thú rất lớn, lại nói với Lăng Tu, "Lão đệ, lẽ nào ngươi cũng là người có năng lực đặc thù? Mà năng lực của ngươi, chính là miễn dịch virut X cùng năng lực khôi phục cường đại?"
"Coi là vậy đi!"
Lăng Tu nhàn nhạt trả lời một câu, Lăng Đại này, vẫn để cho hắn cảm thấy chán ghét như cũ.
Sau khi kinh ngạc trong ngắn ngủi, Lăng Đại liền khẽ cười nói: "Thật là tốt, người có thể có được năng lực đặc thù cũng không nhiều, lão đệ thật may mắn!"
Lăng Tu không có lên tiếng nữa, tuy rằng lúc trước Lăng Đại kích phát ra quang mang màu đỏ tươi trong thời gian rất ngắn, nhưng hắn vẫn thấy rất rõ ràng, hắn xác định, Lăng Đại là một người có năng lực, chỉ là khi sử dụng năng lực thì không có khiến cho mọi người rung động và quan tâm mà thôi, là bởi vì mọi người luôn chú ý đều ở trên người D3.
Ngay cả hiện tại, mọi người đều chỉ nghĩ làm sao bình yên rời khỏi Thành Tần Lĩnh, ngoài hắn ra thì không có ai có hứng thú đối với năng lực của Lăng Đại, đúng là không ai nhớ tới hoặc chú ý tới.
Bất quá, đối với điểm này, Lăng Tu không lưu ý, dù sao thì sau khi rời khỏi Thành Tần Lĩnh, hắn sẽ tách ra cùng đám người Lăng Đại, Lăng Đại có phải là có người năng lực hay không, cùng với vì sao phải giấu diếm phần năng lực này, thì không có bất kỳ quan hệ gì với hắn cả.
...
Càng ngày càng tiếp cận cửa ra bãi đỗ xe, mọi người nín thở theo bản năng, tình huống bên ngoài sẽ là như thế nào, là rậm rạp chằng chịt tang thi hay là đường phố trống không đây?
Hết thảy đều không được biết!
Nghi ngờ thấp thỏm, đi từ từ đi ra ngoài.
Tia sáng rất sáng, để cho mắt người ta có chút không mở ra được, mặc dù ngưng lại dưới bãi đậu xe với thời gian không hơn mười lăm phút, nhưng ánh sáng này, cũng làm họ thật là khó chịu.
"Chúng ta hình như đã rời khỏi vòng vây tang thi!" Hòa Thượng nhìn Lăng Tu nhỏ giọng nói.
Lăng Tu nhìn chung quanh bốn phía, phụ cận quả thực không có tang thi, hiện tại tang thi vẫn ngăn ở trước tòa nhà kia như cũ, dùng móng tay của bọn nó dùng sức cào vào cánh cửa.
Thanh âm sắc nhọn chói tai phát ra, để cho người ta không tự chủ được mà sinh ra một tầng da gà, có tang thi bởi vì dùng sức quá mức, móng tay cũng đạ bị lật hết ra, nhìn đã cảm thấy đau rồi.
Lăng Tu thu hồi ánh mắt, xác định một cái phương hướng: "Đi!"
Mỗi người đều đi theo hắn, đi qua từng con phố.
Lặng yên không tiếng động chém rớt tang thi gặp phải trên đường, không ngừng đi hướng ra ngoài Thành Tần Lĩnh. Không có gặp phải thi triều nào, cũng không có gặp phải cái người tạo mộng kia, hết thảy đều rất thuận lợi, nửa giờ sau, liền đã đi ra khỏi khu thành thị.
Dựa theo những gì trước đây đã nói, Lăng Tu không có chút do dự nào, dẫn dắt đám người Hòa Thượng rời đi.
Lăng Đại lưu lại, hướng bóng lưng Lăng Tu rời đi hô một tiếng: "Lão đệ, chúng ta sẽ gặp lại."
Lại không được đáp lại Lăng Tu.
"Đại ca, kế tiếp chúng ta định làm gì?" Con khỉ hỏi.
Ba người khác đồng dạng mê man nhìn hắn hỏi thăm.
"Các ngươi chờ ta, ta trở về khu vực thành thị một chuyến, ở trên đường bị làm rớt mất một món đồ, ta muốn tìm nó trở về." Lăng Đại nói.
"A? Trở lại?"
Vẻ mặt hắn kinh ngạc, "Đại ca, trong thành Tần Lĩnh quá nguy hiểm, còn có một người tạo mộng..."
"Cái vật kia rất trọng yếu đối với ta."
Nói xong, Lăng Đại liền cất bước đi vòng vèo trở về Thành Tần Lĩnh.
Ở trong nháy mắt khi xoay người, khí chất cả người đại biến, vẻ bình dị gần gũi đã biến mất, thay vào đó là một loại tự tin cường đại, nhãn thần đặc biệt lợi hại, trên mặt xuất hiện một nụ cười tà mị.
Tàn nhẫn! Âm hiểm! Ác độc!
Giờ phút này, rất dễ khiến cho người liên tưởng đến ba từ “Kẻ Nham Hiểm”.
"Người tạo mộng, vô luận ngươi dấu ở nơi nào, ta đều có thể tìm được ngươi, sau đó, cướp đoạt năng lực của ngươi!" trở lại Thành Tần Lĩnh một lần nữa, Lăng Đại ngẩng đầu nhìn một vòng, nhe răng cười một tiếng, như ma quỷ vậy.
Bỗng nhiên, vô số tế ty trong suốt phát ra tự trên người hắn, như là có ý thức tự chủ vậy, tìm kiếm từng con tang thi đã ẩn giấu. Sau đó, toàn bộ Thành Tần Lĩnh đều sôi trào lên, một con tang thi nghe theo hiệu lệnh của hắn, rất có quy củ bắt đầu tiến hành tìm tòi trong Thành Tần Lĩnh.
Nếu Lăng Tu ở đây, khi nhìn thấy, thì sẽ nhận ra năng lực sử dụng Lăng Đại, chính là năng lực khống thi của Trương Quân Lăng ở Ích Sơn Thị!
...
Một đợt tiếng chim bị chấn kinh bay lên, đang chạy theo hướng tới Huyễn Thành Lăng Tu lại dừng bước, quay đầu lại nhìn phía phương hướng Thành Tần Lĩnh, lông mày nhăn lại, một loại tâm tình khác thường tự nhiên mà có.
"Thất ca, làm sao vậy?" Tiểu Bì ân cần hỏi.
Lăng Tu thu hồi ánh mắt: "Không có gì." Suy nghĩ chỉ chốc lát, liền lại hỏi, "Tiểu Bì, ngươi có dự cảm được cái gì hay không?"
Tiểu Bì từ từ nhắm hai mắt tỉ mỉ cảm thụ một cái, rồi lắc lắc đầu nói: "Không có đâu nè!"
Lăng Tu nghĩ không ra, không tự chủ được nhìn phía phương hướng Thành Tần Lĩnh, luôn cảm thấy nơi đó đang phát sinh đại sự gì đó, hơn nữa chuyện đã xảy ra có liên quan với Lăng Đại.
"Đừng nghi thần nghi quỷ được không? Nhanh chóng rời khỏi nơi này, cách Thành Tần Lĩnh càng xa càng tốt, bản tiểu thư không muốn lại bị thôi miên, nhốt vào một mộng cảnh vĩnh viễn không tỉnh được." Tương Linh Tuệ bĩu môi bất mãn nói.