Tới hoàng hôn, Lăng Tu và Đường Tiểu Mạt đi tới một cái trấn nhỏ.
Xung quanh trấn nhỏ cây cối rất thưa thớt, thổ địa cằn cỗi, mặt đất lộ ra cát vàng, có xu thế sa mạc hóa. Gió to thổi một cái, cát vàng bay khắp bầu trời. Mặt ngoài của các tòa kiến trúc đều có một tầng cát thật dày.
Hơn nữa Thời mạt thế phủ xuống, không có người sống xử lý, dù thị trấn nhỏ này có phồn hoa tơi cỡ nào thì cũng sẽ trở lên tiêu điều.
"Lăng lạnh lùng, ngày hôm nay chúng ta phải ở nơi này qua đêm sao?" Đường Tiểu Mạt nhíu mi, khẩn trương hỏi Lăng Tu.
"Có vấn đề gì không?" Lăng Tu hỏi ngược lại.
"Có, đương nhiên là có rồi, trấn nhỏ này có ít nhất hai ba trăm gia đình, số lượng quái vật khẳng định rất nhiều, chúng ta nếu như qua đêm ở trong trấn nhỏ, buổi tối nếu như bị quái vật bao vây nhưng làm sao bây giờ, hơn nữa, khả năng còn có thể có quái vật kinh khủng nha."
Đường Tiểu Mạt ưỡn lồng ngực, nói rất chân thành, "Cho nên xuất phát từ cân nhắc an toàn, ta kiến nghị nên đi ra bên ngoài tìm một chỗ qua đêm."
Nhìn trên đường phố toàn là dây điện, cùng với rác rưởi, còn có quạ đen đứng ở trên nóc nhà kêu to, nàng đã cảm thấy trấn nhỏ này quá âm trầm, là nơi mà quỷ quái thường lui tới, đây mới là điều nàng lo lắng.
Lăng Tu lắc đầu, dùng ngón tay chỉ lên trời.
Đường Tiểu Mạt theo lời, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, một mảnh mây đen sẫm thật dày từ đằng xa bay tới, gió "Vù vù" thổi mạnh, để cho người ta không tự chủ mà rùng mình.
"A? trời sắp mưa."
"Cái này còn có vấn đề gì không?" Lăng Tu nhàn nhạt hỏi.
"Ân, đã không còn."
Đường Tiểu Mạt lắc đầu, chu cái miệng nhỏ nhắn nói.
Sửng sốt tại chỗ chỉ chốc lát, chờ Lăng Tu đã đi được bốn năm bước thì, nàng run một cái nhanh chóng chạy tới, sau đó đẩy Lăng Tu đi, tên cũng đã được gài vào cây nỏ, chuẩn bị tùy thời xạ kích.
Lăng Tu cũng nắm Khai Sơn Đao ở trong tay, chỉ là để cho hắn cảm thấy kỳ quái là, đoạn đường này đi tới lại không có gặp phải một con tang thi, toàn bộ trấn nhỏ cũng chỉ còn lại có tiếng gió thổi cùng cát vàng bị gió thổi lên trên không trung, phảng phất nơi này là nơi không người.
Tuy rằng ban ngày tang thi ít hoạt động hơn, nhưng tuyệt không có khả năng không có cả một con tang thi nào, hơn nữa bây giờ là hoàng hôn, lại có hai người sống đang di chuyển, thì càng không khả năng không thấy được một con tang thi nào.
Có cổ quái! ! !
Lăng Tu nhíu mày, nhìn Đường Tiểu Mạt dặn dò: "Cẩn thận một chút!"
Đường Tiểu Mạt trịnh trọng gật đầu: "Tốt!"
Thời mạt thế thường thấy nhất chính là tang thi, khi loại sinh vật này đột nhiên mai danh ẩn tích, thì làm cho người ta không thể an tâm. Lăng Tu ước gì xuất hiện một con tang thi, mà không phải tĩnh mịch nặng trĩu giống như bây giờ, yên tĩnh tới dọa người.
Hơn nữa có câu nói như thế này, yên tĩnh trước cơn bão táp.
Lăng Tu cũng không hi vọng nó sẽ xẩy ra.
...
Hai người đi thẳng vào trong trấn nhỏ, cũng không có nhìn thấy một con tang thi nào.
Nơi này là một ngã tư, đèn xanh đèn đỏ sớm đã không còn hoạt động. Để cho Lăng Tu và Đường Tiểu Mạt thất kinh chính là, trung tâm đường phố lại có một cái hố to, giống như là thiên thạch rớt xuống tạo ra nó vậy.
"Lăng lạnh lùng ngươi xem, nơi này tại sao lại có một cái hố to như vậy!" Đường Tiểu Mạt ngạc nhiên, cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Lăng Tu giương mắt nhìn lên, hố to này có đường kính ước hai mươi thước, sâu chẳng biết bao nhiêu, mặt đất quanh hố to, là các khe nứt như mạng nhện vậy.
"Đây là một cái hố tử thần."
"Hố tử thần?" Đường Tiểu Mạt không giải thích được, "Cái gì là hồ tử thần a?"
"Bởi địa tầng vận động, dưới đất hình thành một khoảng trống, dẫn đến bề mặt trái đất đột nhiên sụp xuống tạo thành hố to." Lăng Tu giải thích.
"Đây là hố tử thần a, Lăng lạnh lùng ngươi có tri thức thật uyên bác."
Đường Tiểu Mạt tán dương Lăng Tu một phen, lập tức liền chạy tới, "Ta đi xem nó sâu bao nhiêu."
Lăng Tu quá sợ hãi, mang quát bảo ngưng lại nói: "Này, trở về, đừng đi!"
Nhưng Đường Tiểu Mạt đã như tinh linh vui sướng chạy tới gần, còn hướng Lăng Tu thè lưỡi.
Lăng Tu giận không chỗ phát tiết, Đường Tiểu Mạt này đơn giản là không có một chút xíu ý thức an toàn nào, xung quanh cái hố như vậy, rất dễ xuất hiện hiện tượng sụt lún, một khi sụt lún, đứng ở phía trên chẳng phải là sẽ rơi vào hố to sao?
Đúng lúc này, Đường Tiểu Mạt sắc mặt đại biến, nhìn hố to trong lớn tiếng kinh hô đi ra.
"Ngươi làm sao vậy?" Lăng Tu tức giận hỏi.
Đường Tiểu Mạt quay đầu nhìn về phía Lăng Tu, chỉ vào hố to trong thần sắc hốt hoảng nói: "Quái vật, thật nhiều thật là nhiều thi thể quái vật!"
Thật nhiều thi thể tang thi? !
Nghe lời ấy, Lăng Tu chạy tới, ngồi xổm xuống cạnh cái hố to, thò đầu nhìn xuống.
chỉ thấy ở dưới đáy hố to sâu hơn ba mươi thước, thi thể tang thi chất đống tầng tầng lớp lớp. Tuyệt đại đa số tang thi đều còn sống, máu loãng đen sẫm cùng da thịt hư thối hỗn hợp cùng một chỗ, hình thành huyết thanh sềnh sệch.
Tang thi còn sống ở trong đó, giống như là rơi vào vũng bùn vậy, phía dưới bốc lên một cái mùi thối kinh khủng.
Đường Tiểu Mạt lúc này đã muốn ói ra, thật vất vả mới khá hơn chút, nàng liền lôi kéo Lăng Tu nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
"Thật là ác tâm, thật sự là ác tâm!"
Đường Tiểu Mạt vốn cho là mình đã có thói quen ở Thời mạt thế này rồi, dù cho nhìn thấy hình ảnh thế nào cũng sẽ không có bất kỳ phản ứng không tốt nào nữa, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới cái loại cấp bậc này, nàng thật sự là không chịu nổi.
Lăng Tu có chút hả hê, thầm nghĩ: Ai bảo ngươi không nghe chỉ huy chạy loạn, cái này gọi là tự làm tự chịu!
Bất quá, nghĩ đến vừa rồi nếu mà đột nhiên sinh ra sụt lún ngã xuống, rơi vào trong, Lăng Tu mình cũng cảm thấy da đầu tê dại một trận. Sau khi tỉnh táo lại, mới hiểu được vì sao trấn nhỏ này không có tang thi đi lại, thì ra đều bị người ném vào cái hố này.
Rốt cuộc là người nào làm?
Lẽ nào trấn nhỏ này có một đám người sống sót, muốn ở trấn nhỏ yên ổn sinh hoạt, mới ra tay diệt trừ toàn bộ tang thi?
Lăng Tu nhin khắp nơi, vẫn như cũ tĩnh lặng một cách kỳ lạ, bất quá tỉ mỉ nghe, lại có thể nghe được dưới đáy hố to này truyền đén tiếng kêu của đám tang thi còn sống.
Đường Tiểu Mạt đã giục Lăng Tu đi nhanh lên, tìm phòng không ai ở, nàng thật sự là không muốn ở chỗ này, hình ảnh này làm cho nàng không cầm được mà buốn nôn khan.