Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Liên tục lui về phía sau vài chục bước, Lăng Đại mới khó khăn ổn định lại thân hình, trên cổ thiếu một khối huyết nhục lớn, máu tươi chảy không ngừng, nóng hừng hực đau nhức đến ngũ quan của hắn hơi có chút vặn vẹo, định nhãn vừa nhìn, không khỏi ngạc nhiên một trận.
Không thể tưởng tượng nổi nhìn người vừa mới công kích hắn, kêu lên: "Lão đệ?"
Tóc màu tím không gió mà tự bay, con ngươi màu đỏ tươi tựa như mắt dã thú, lộ ra một cổ khí tức tàn nhẫn, trên mặt phủ đầy hoa văn mau đen như phù chú nào đó, da dẻ trắng như tuyết, nhìn rất ảm đạm, không có chút huyết sắc nào, móng tay đen kịt bén nhọn, giống như lợi trảo của mãnh thú.
Đoàn người Diệp Lương Thần nhìn tới choáng váng, bởi vì lúc này Lăng Tu quá tà dị, hoàn toàn chính là hai người khác nhau, bình thường thì nội liễm, mà bây giờ, toàn thân đều là khí tức tà ác, phảng phất như bị một đầu ác ma phụ thân.
Bọn người Hòa Thượng cũng chạy tới, khi thấy hình thái lúc này Lăng Tu của thì, cũng giật mình ở tại chỗ.
"Lăng Tu làm sao lại biến thành như vậy?" Lạc Duẫn Nhi không thể tin được mở to đôi mắt đẹp, dáng vẻ Lăng Tu như vậy, dù đứng xa nhìn thôi mà đã khiến cho linh hồn người ta kinh hãi đảm chiến.
"Ta cũng đã nói hắn là quái vật từ sớm rồi, hiện tại chẳng qua là hắn khôi phục lại hình thái quái vật mà thôi." Tào Minh Khang chất phác nói.
Tương Linh Tuệ thì lại an tĩnh, bởi vì lúc này, máu tươi trong cơ thể nàng như là đang cộng minh cùng Lăng Tu, sôi trào không giải thích được, cũng không cách nào khống chế được hình thái biến chủng.
"Linh Tuệ, ngươi làm sao vậy? Sao ngươi lại chảy nước mắt?" Lạc Duẫn Nhi khó có thể tin hỏi.
"Đầu Hồng Thuận bị tách ra làm đôi, nàng... Nàng chết rồi."
Tương Linh Tuệ ôm đầu, trong đầu là hình ảnh Lăng Tu vừa mới thấy lúc trước, hơn nữa còn có thể cảm nhận được nội tâm Lăng Tu cực kỳ bi ai.
"Là Lăng Đại, là Lăng Đại làm."
Sắc mặt Tiểu Bì ảm đạm, mồ hôi lạnh ùa ra, năng lực dự kiến của hắn đã để cho hắn nhìn thấy, thấy cảnh Lăng Đại ăn đại não Hồng Thuận cùng với hình ảnh tàn sát trại dân, "Hắn là người có năng lực, năng lực của hắn là cướp đoạt, hắn có thể thông qua việc ăn đại não để cướp đoạt năng lực của người khác."
Cái gì...
Ăn đại não, đây là người sao?
Nghe vậy, Hòa Thượng, Lão Bát, Lạc Duẫn Nhi đều nghĩ tới một hình ảnh dầm dề máu, lúc này nhịn không được mà nôn khan muốn ói.
Trong không khí, tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, khí tức đầy âm lãnh.
Lăng Đại lau ở trên cổ một cái, để xuống trước mắt vừa nhìn, trên bàn tay đều là máu, hắn xé rách một mảnh vải, quấn lại như bao khăn quàng cổ, liếm môi một cái, hướng Lăng Tu cười âm lãnh nói: "Lão đệ, hai huynh đệ chúng ta lại gặp mặt, ngươi lại dùng phương thức này để chiêu đãi ta?"
"A "
Đáp lại hắn, chỉ có một tiếng gào thét đầy huyết sát, Lăng Tu đột nhiên bạo khởi, xông đến trước mặt hắn trong chớp mắt, đùi phải vung lên mang theo chi thế lôi đánh vào hướng cổ của hắn. Đùi như hàn thiết, đảo qua không gian, khiến không gian rung động hẳn lên.
"Ngươi đừng xem thường ta!"
Lăng Đại sau khi hết kinh ngạc, cũng rống lên một tiếng rung trời, nâng lên cánh tay trái chuyển hóa cánh tay thành màu đen của sắt thép, đây là năng lực sắt thép hóa, đây là một cái năng lực bị hắn cướp đoạt được, mặc dù chỉ là sắt thép hóa, nhưng lực phòng ngự cùng cường đại đến thái quá, coi như là một chiếc xe thiết giáp có đụng hắn thì chiếc xe cũng phải bể nát.
Đùi và cánh tay đụng nhau, chỉ nghe "Oành" một tiếng, lực lượng bạo ngược dùng uy thế vô cùng va chạm vào nhau, tiện đà bao trùm hai người.
"PHỐC "
Máu tươi sềnh sệch phun ra, thân thể Lăng Đại run rẩy dữ dội, xoay tròn bay ra ngoài.
Trong nháy mắt khi bay ra ngoài, hắn vẫn mang vẻ mặt không dám tin, vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới sẽ có kết quả này.
"Đền mang đi!"
Một tiếng dữ tợn, đầy quái dị, kích động toàn trường, Lăng Tu chạy như điên, tựa như ma thú hoàn toàn đánh mất lý trí, không đợi Lăng Đại rơi xuống đất, liền đã bắn tới, bằng phương thức dã man nhất, cứng rắn đụng bay Lăng Đại ra ngoài.
"Oành "
Thân thể Lăng Đại tựa như đạn pháo đụng vỡ căn nhà gỗ, nhà gỗ nhìn như kiên cố như vậy nhưng lại bị nghiền nát tựa như giấy vậy, mặc cho Lăng Đại xuyên thấu qua hai gian phòng, cả tòa nhà gỗ sập xuống, bụi bặm quay cuồng.
Mỗi người ở đây đều cảm thụ được một cổ rung động đến từ linh hồn, da đầu te dại, trợn mắt hốc mồm, sợ hãi nhìn Lăng Tu như tà ma.
Đây là cái lực lượng gì vậy? Này... Đây là nhân loại sao?
Diệp Lương Thần cùng đám người kia đều run rẩy, chỉ cảm thấy kinh khủng đến hít thở không thông.
Kinh hãi nhất là Tiểu Bì, Lão Bát và Tương Linh Tuệ, bọn họ vẫn biết Lăng Tu rất mạnh, lại không nghĩ rằng sẽ mạnh đến mức kinh khủng như vậy, lúc Lăng Tu tức giận, giống như một đầu dã thú triển lộ ra răng nanh.
Hòa Thượng ngơ ngẩn nhìn bóng lưng Lăng Tu, lần này hình ảnh rất quen thuộc, trong óc của hắn chậm rãi hiện lên trí nhớ mơ hồ, cừu hận, sứ mệnh, hai chữ này cứ hiện lên ở trong đầu hắn lái đi không được, vang vọng thật lâu, con ngươi của hắn lóe lên rồi biến mất hai màu đỏ tươi...
"Hừ hừ hừ hừ hừ..."
Một tiếng cười bén nhọn âm lãnh đánh vỡ sự yên lặng, "Lăng Tu, bản năng của ta nói cho ta biết, ngươi không phải là người có năng lực, nhưng vì sao ngươi có thể mạnh mẽ như vậy, vì sao? Vì sao?"
Một tiếng cuối cùng giống như rít gào.
"Oành "
Nhà gỗ sụp đổ, cát bụi phi dương, Lăng Đại vọt ra, vết thương chi chít, cả người đẫm máu, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn.
"Từ nhỏ mọi thứ ngươi đều không bằng ta, hiện tại cũng giống vậy, ta sẽ dùng hành động nói cho ngươi biết, ngươi vĩnh viễn đều chỉ có thể sống ở dưới bóng tối của ta, ngươi có tất cả, chẳng qua đều là do ta bố thí đưa cho ngươi."
Lăng Đại trừng trừng hai mắt, tơ máu đầy tròng trắng, "Lưu Sa Mộ Đạ, Lăng Tu, ngươi đi chết đi."
Vừa dứt lời, mặt đất bên trong sơn trại đột nhiên rung động hẳn lên, những địa phương khác sẽ không có như vậy, chỉ lấy chỗ Lăng Tu làm trung tâm, bên trong khu vực phương viên mười thước bắt đầu thay đổi.
"Sa sa sà sa."
Phảng phất như là lưu sa trong sa mạc, lưu động dưới nền đất, thi thể ở trong khu vực này bị lưu sa cuốn xuống dưới lòng đất.
Mà hai chân Lăng Tu, cũng chậm rãi bị cuốn vào trong lưu sa, đồng thời không ngừng bị lún vào.
"Thất ca!" Tiểu Bì cùng Lão Bát quá sợ hãi.
"Ha ha ha... Lăng Tu lão đệ, bây giờ ngươi có phải có cảm giác động cũng không động được đúng không, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể của chính mình bị kéo xuống, yên tâm, sẽ qua rất nhanh." Lăng Đại cười như điên nói.
Nhưng khi hắn nói xong, chân phải Lăng Tu giơ lên từ trong lưu sa, ngay sau đó là chân trái, giẫm ở trên mặt cát đang không ngừng lưu động, như giẫm ở trên mặt đất bằng phẳng kiên cố.
Lăng Đại cả kinh há to miệng: "Này... Điều này sao có thể? Ngươi... Ngươi sử dụng năng lực gì?"
Lăng Tu không trả lời hắn, con ngươi màu đỏ tươi lạnh lùng theo dõi hắn, đạp trên lưu sa đi từng bước một.
"Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng này!"
Lăng Đại lui về phía sau theo bản năng, sau đó liền lấy lại bình tĩnh, ý niệm khẽ động, lưu sa bốc lên, một bàn tay do hạt cát tạo ra che khuất bầu trời chụp xuống hướng Lăng Tu.