Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Hòa Thượng nhìn Tào Minh Khang cười nhạt, đó là một loại cười như ma quỷ nhe răng cười vậy, sát khí lành lạnh, hai mắt hiện lên màu đỏ tươi, con ngươi của hắn, giống như là một đội trăng non vậy, yêu dị âm trầm, lộ ra một khí tức khát máu.
Tào Minh Khang bị một quyền, nội tạng và ruột như trộn vào với nhau trong nháy mắt, đau nhức khó nhịn.
Còn chưa có phản ứng được, Hòa Thượng lại vung tay, bóp cổ của hắn, nhấc cả người hắn giơ lên giữa không trung từ dưới đất. Tào Minh Khang hoảng sợ thất sắc, cảm giác hít thở không thông mãnh liệt nảy lên đại não, cái cổ như là bị một thanh kiềm thép kẹp lấy, mặc cho hắn giãy giụa như thế nào, cũng không cách nào tránh thoát, ở trong thống khổ, hắn thấy được Hòa Thượng nhe răng cười, tóc gáy nhất thời đều dựng thẳng lên.
Trong lòng cả kinh nói: "Đây không phải là con lừa ngốc, đây tuyệt đối không phải là con lừa ngốc!"
"Ngay cả một giây kế tiếp người còn không biết mình còn có thể sống tiếp hay không, thì có tư cách gì đối nghịch với ta? Ta bóp chết ngươi, tựa như giết chết một con kiến vậy." trong mắt Hòa Thượng hiện lên sát khí, năm ngón tay chậm rãi co rút lại.
Trong cổ Tào Minh Khang phát từng đợt tiếng "Ca ca", khí quản cùng thực quản đã bị cường đại ép lại, như muốn vỡ ra vậy, mặt của hắn đã biến thành màu gan lợn, trên tran nổi lên gân xanh, tròng mắt nhìn về phía trước, thống khổ không dứt.
Sắc mặt Lão Bát chợt biến, cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh ra biến cố bực này. Mà Tiểu Bì lại đổ mồ hôi lạnh toàn thân, bởi vì hết thảy đều ở phát triển theo tình hình hắn dự kiến, Hòa Thượng khôi phục ký ức, hoàn toàn biến thành một người khác, đó là một linh hồn tàn bạo đầy cừu hận.
"Xú Hòa Thượng, ngươi ở đây làm gì, mau buông ra hắn!"
Tương Linh Tuệ quát chói tai một tiếng, vội vàng xông lên, thả người nhảy lên lao tới gần Hòa Thượng thì, thân thể quay nửa vòng ở giữa không trung, cái đùi thon dài quét về hướng cổ của Hòa Thượng, mặc dù không có triển lộ ra hình thái biến chủng, nhưng chỉ cần lấy trạng thái công kích hiện tại, lực lượng cũng không thể coi thường.
Đùi phải ngang trời cao, có tiếng gào thét, mang theo kình phong bén nhọn, còn chưa đá trúng Hòa Thượng, thì đã để cho cổ áo Hòa Thượng phất động.
"Hòa Thượng ca, mau tránh ra!" Lão Bát biết rõ thực lực của Tương Linh Tuệ, la hét lên theo bản năng.
"Oành ~ "
Một cước của Tương Linh Tuệ này, tinh chuẩn đá vào gáy Hòa Thượng, bắn ra ra một tiếng trầm đục, nhưng một màn để cho người ta không thể tin được xuất hiện.
Hòa Thượng đã trúng một cước của nàng, thân thể lại vẫn không nhúc nhích, thật giống như cắm rễ ở trên mặt đất không thể lay động, Tương Linh Tuệ càng thêm khiếp sợ, nàng cảm thấy bản thân như đá vào bàn thạch cứng rắn vậy, trên đùi phải truyền đến từng cơn đau nhức.
"Muốn chết!" Một tiếng quát lạnh nổ vang.
Tương Linh Tuệ sửng sốt, định nhãn vừa nhìn, nhất thời đón nhận cặp mắt đỏ tươi của Hòa Thượng, một cổ uy áp cường đại như Thái Sơn vậy đè xuống người nàng, cảm giác nguy cơ mãnh liệt xuất hiện, con ngươi màu trắng hiện lên, theo bản năng khôi phục hình thái biến chủng.
Tay Hòa Thượng như Quỷ Trảo bắt chân của nàng, chợt vung, Tương Linh Tuệ phát giác được một cổ lực lượng không thể chống cự cuốn tới, giống như là nộ hải phong ba làm cho nàng không có một tia chống cự.
"A ~ "
Trong miệng phát sinh ra một tiếng kêu sợ hãi, thân thể như một quả đạn pháo cấp tốc bay về phía sau.
"Oành Oành Oành ~ "
Liên tục đập gảy ba cây đại thụ mới dừng lại, miệng phun tiên huyết, vừa ngã xuống trên mặt đất thì cát bụi quay cuồng, sau đó liền bất tỉnh.
Tê...
Tiểu Bì và Lão Bát cũng rung mình, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh cả người, thực lực của Tương Linh Tuệ cường đại không thể nghi ngờ, thế nhưng lại bị Hòa Thượng dùng một chiêu liền đánh cho thổ huyết ngất đi, đây là... Đây là chuyện gì xảy ra?
Ánh mắt hai người run rẩy, không nháy mắt một cái nhìn Hòa Thượng, một loại run sợ phát ra từ linh hồn.
"Linh Tuệ!" Lạc Duẫn Nhi đã chạy tới hướng Tương Linh Tuệ, nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt.
"Hòa Thượng ca, ngươi... Ngươi làm sao vậy?" Lão Bát hoảng sợ nhìn Hòa Thượng run giọng hỏi.
Lúc này Hòa Thượng lạnh lùng liếc một cái, khóe miệng lướt ra một nụ cưới âm tà: "Xin lỗi, ta không phải Hòa Thượng, tên của ta gọi Ma La Duyên Kha!"
Ma La Duyên Kha?
Đây là cái tên gì? Trên đời có họ Ma La sao?
Lão Bát nhíu mày.
"Tộc... Huyết... Dạ... " Tiểu Bì thất hồn lạc phách, lẩm bẩm.
"Ngươi nói cái gì?" Lão Bát vội hỏi.
"Hắn... Hắn là Huyết Dạ Tộc..." Tiểu Bì đem những gì mình nhìn thấy được nói ra.
"Ha ha ha... Trả lời đúng, phải thưởng, liền ban thưởng ngươi chết nha?!"
Ma La Duyên Kha cuồng tiếu một tiếng, đưa tay ném Tào Minh Khang ra ngoài.
Lực lượng rất to lớn, căn bản Tào Minh Khang có khả năng kháng cự, bay ra tự trong tay hắn, tốc độ của Tào Minh Khang nhanh như thiểm điện, bắn về phía Tiểu Bì.
Con ngươi Tiểu Bì đột nhiên co rút, dùng thân thể tố chất của hắn, làm sao có thể né dươc95.
"Oành ~ "
Một tiếng trầm đục, Tào Minh Khang tựa như một đầu xe lửa, chạm vào người cùg Tiểu Bì, trong sát na sinh ra lực lượng thật lớn, trong nháy mắt đụng nát xương sườn hai người, ngũ tạng lục phủ lệch vị trí, lồng ngực biến dạng, hai người đều bay ra hai hướng khác nhau, ngã sập trên mặt đất, máu tươi lâm ly.
Tào Minh Khang không kịp kêu rên một tiếng liền chết đi.
Tiểu Bì nằm trên mặt đất, toàn thân đều là máu, thân thể không nhịn được mà co quắp co giật, sắp tử vong, màn này cũng được hắn tiên đoán ra, chỉ là hắn thực sự không thể tin được, bản thân sẽ chết trong tay huynh đệ của mình.
"Tại sao phải như vậy?"
Bầu trời âm u tối nghĩa, đục ngầu, miệng mũi hắn tràn đầy máu, trong lòng phát sinh một tiếng hò hét không cam lòng, ngẹo đầu chết đi, hai mắt trợn tròn, không nhắm mắt.
"Tiểu Bì!"
Lão Bát gào thét một tiếng tê tâm liệt phế chạy vội tới, ôm lấy Tiểu Bì, nước mắt như mưa, thế nhưng Tiểu Bì lại đã không còn bất kỳ chút khí tức sinh mệnh nào.
Xa xa đang nỗ lực gọi Tương Linh Tuệ, Lạc Duẫn Nhi ngơ ngẩn, không thể tin được một màn này, bất luận kẻ nào cũng không cách nào nghĩ được, Hòa Thượng vẫn đồng hành với mình, lại biến thành một người khác, hơn nữa còn là một cái là Ác Ma sát nhân tàn bạo như vậy.
Đợi khi xác định Tiểu Bì đã chết, Lão Bát thương tâm không dứt, nắm tay lại, hai mắt đỏ ngầu, trên mặt chảy đầy nước mắt, nghiêng đầu qua khóe mắt như sắp nứt ra trừng Ma La Duyên Kha, lớn tiếng chất vấn: "Vì sao? Ngươi tại sao lại phải giết Tiểu Bì?" Thanh âm gần như rít gào.
"Tất cả người có năng lực, đều là cừu nhân của Huyết Dạ Tộc, phải giết!" Ma La Duyên Kha lạnh lùng đáp lại.
"Vương bát đản, ta giết ngươi!"
Lão Bát như muốn nổ tung, móc ra môt cây chủy thủ từ trong lòng ngực, giống như một con sói đói hung ác độc địa phát cuồng, nhào về hướng Ma La Duyên Kha.
Ma La Duyên Kha vẫn không nhúc nhích, nhãn thần khinh thường nhìn hắn.
"Keng ~ am"
Chủy thủ hung hãn đâm vào trên người Ma La Duyên Kha, kết quả lại như đụng vào bàn thạch vậy, thân đao lập tức cong chín mươi độ.
Lão Bát kinh hãi, ngây ngẩn cả người.
"Cơ thể của ta là nước lửa bất xâm, chỉ bằng ngươi, cho dù ta đứng bất động, ngươi cũng giết không chết ta." Ma La Duyên Kha cười nhạt.
Vừa dứt lời, đá một cước vào ngực Lão Bát.