Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Bầu trời âm u tối nghĩa, cuồng phong gào thét, trong không khí tràn ngập chiến ý để cho người ta kinh sợ.
Người khổng lồ cao năm mươi thước biến ảo thành từ ý niệm lực, cường thế nện vào Ma La Duyên Kha.
Ma La Duyên Kha bỗng nhiên mở hai mắt ra, hai tia huyết hồng phóng lên cao từ trong cặp mắt, lộ ra là sự tàn nhẫn, khí tức âm tà, khóe mắt của hắn như sắp nứt ra, bộ mặt vặn vẹo, tựa như ác quỷ dữ tợn.
"Ách a ~ "
Liền rống to mọt tiếng, một cổ kình khí cường đại lấy hắn làm trung tâm lan ra bốn phía, sợi tơ quấn quanh người của hắn, hắn đang lún sâu xuống mặt đất gần hai thướng, cùng với phong nhận khắp trời bao phủ hắn lại, đều hóa thành hư vô trong một cái chớp mắt.
Ngay sau đó, hai chân giang rộng ra, cắn lấy hàm răng, tung một quyền hướng lên khoảng không, cường thế đối oanh cùng người khổng lồ kia.
"Oành ~ "
Bộc phát ra một tiếng kinh thiên động địa, đại địa run rẩy dữ dội, Phong Lôi cuồn cuộn, cuồng phong gào thét, cát bụi che trời, năng lượng kinh khủng đột nhiên tăng đến mức tận cùng, sau đó điên cuồng tản ra bốn phương tám hướng, không gian vặn vẹo, mặt đất sụp xuống.
Thiên địa thất sắc!
Năng lượng kinh khủng cuồn cuộn ở trong thiên địa mênh mông, áp lực vô hình tựa như từng cơn sóng biển khuếch tán ra khắp nơi, vô số quân coi giữ trên tường thành bị hất xuống mặt đất.
Nhìn giống như một quả bom có uy lực to lớn nổ tung làm cát vàng che trời, trong lòng của mỗi người tràn đầy rung động, hình ảnh Thần Tộc và Huyết Dạ Tộc cường thế đối kháng lại kinh khủng như vậy, đây là hình ảnh bọn hắn không dám tưởng tượng.
Bạch Uyển Tinh, Lô Phái, Phan Trường Vân, Trương Nhất bị trọng thương cũng kinh ngạc nhìn cát bụi bao toàn bộ chiến trường, bọn họ trực tiếp bị kình phong cuồng bạo này đánh bay ra ngoài hơn mười mét, không có một chút sức lực phản kháng nào cả, tại một khắc này, bọn họ cảm giác mình vô cùng nhỏ bé, tựa như một hạt bụi trong không khí.
Theo thời gian trôi qua, bụi bặm quay cuồng này chậm rãi lắng xuống, Quân coi giữ trên tường thành đều hoảng sợ mở to hai mắt, lông tơ cả người đều dựng thẳng, kinh khủng đến cực hạn.
Thì ra là địa phương Vũ Văn Phục và Ma La Duyên Kha đối oanh xuất hiện một cái hố to có đường kính bốn năm mười thước, tất cả sinh vật đều biến thành tro tàn, từng đạo khe rãnh dữ tợn lan tràn ra bốn phía.
Đây là hai nhân loại đang chiến đấu sao?
Quân coi giữ trên tường thành ngây dại, đám người Trương Nhất cũng ngây dại, không thể tưởng tượng nổi nhìn hố to cách đó không xa, chỉ cảm thấy nội tâm vô cùng rung động.
"Khụ... Khụ khụ..."
Vũ Văn Phục quỳ một chân trên đất, phải lấy tay chống đỡ mà mới miễn cưỡng ổn định được thân hình, sắc mặt hắn tái nhợt ho khan phun ra mấy ngụm máu tươi, như là già đi mười mấy tuổi trong nháy mắt vậy, hay hoặc là bị hút ra hết thảy khí lực khỏi thân thể, đã không còn sung mãn như trước nữa.
"Oành ~ "
Đất đá bắn toé, cát bụi phi dương, Ma La Duyên Kha bị vùi lấp ở trong hố lớn vọt ra, vết thương chi chít, cả người đẫm máu, toàn thân đều là khí tức huyết sát nồng nặc.
Hắn nhìn thoáng qua đám người Trương Nhất nằm dưới đất, lại nhìn Vũ Văn Phục một chút, càn rỡ nhe răng cười, sau đó ngưng ánh mắt, sát khí đằng đằng quát: "Còn có ai?"
"Ta!" Một tiếng la hét truyền đến từ linh hồn.
Ma La Duyên Kha quay đầu nhìn lại, vóc người gầy yếu, hoàn toàn cố thể nói là một người lùn nếu so với hắn, không biết Lão Bát lấy được một cây đao từ nơi nào, mà không sợ vọt tới, chém một đao vào bắp đùi của hắn.
"Khi ~ keng"
Lưỡi đao bị đánh vỡ, hoàn toàn như chém vào tảng đá, căn bản không đả thương được Ma La Duyên Kha nửa phần.
Cổ tay cầm đao thì lại bị phản chấn rách tả tơi, máu tươi thẩm thấu ra, Lão Bát không quan tâm, cắn răng, chém lung tung tựa như điên vậy.
Khóe miệng Ma La Duyên Kha nhăn lại, vung bàn tay, cầm lấy đại đao, mặt âm trầm quát hỏi: "Chặt đủ chưa?"
Lão Bát không để ý tới, đao không thể dùng được nữa, vậy thì dùng nắm tay đánh, dùng chân đạp, dùng đầu đụng...
Nhưng cường độ thân thể của Ma La Duyên Kha cường đại tới mức ngay cả đao cũng không chặt được, trong chốc lát, nắm đấm và tran liền bị phá rách da, máu tươi tuôn ra điên cuồng, chảy xuống toàn bộ khuôn mặt.
Hắn vẫn không ngừng nghỉ như cũ, gào thét, công kích Ma La Duyên Kha như điên, cuối cùng trực tiếp dùng răng cắn, giống như dã thú mất đi lý trí, phải cắn xé ra một khối huyết nhục từ trên người Ma La Duyên Kha.
"Được rồi!"
Ma La Duyên Kha bóp cổ Lão Bát, giơ hắn lên giữa không trung, đằng đằng sát khí nói, "Nhẫn nại của ta là có hạn, Lão Bát, nếu mà ngươi muốn chết, ta nhất định sẽ thành toàn ngươi."
"Phi ~ "
Lão Bát hướng hắn phun một ngụm nước bọt, nước bọt pha với máu loãng, phun ở trên mặt Ma La Duyên Kha.
Ma La Duyên Kha giận tím mặt, sát khí tuôn ra, cánh tay nhô lên gân xanh, dùng sức bấm một cái, sắc mặt Lão Bát nhất thời đỏ lên thành màu gan lợn, thống khổ giằng co ở trong tay, hắn biết, chỉ cần thêm một chút lực đạo, cổ Lão Bát sẽ bị bẻ gãy mà chết.
Nhưng hắn không có hạ tử thủ, mà chậm rãi buông lỏng ra, cũng đủ để cho Lão Bát hô hấp.
"Ha ha ha ha..."
Lão Bát tựa như nổi điên phá lên cười, vẻ mặt dữ tợn hướng Ma La Duyên Kha quát, "Đến a, giết chết ta a, Tiểu Bì cùng thất ca đều bị ngươi giết, có bản lĩnh thì ngươi cũng giết ta đi a!"
Ma La Duyên Kha cắn chặt răng cửa, như hung thần ác sát nhìn Lão Bát giãy dụa ở trong tay mình, lâm vào mâu thuẫn tâm lý. Nếu Lăng Tu và Tiểu Bì chỉ là cái người thường, hắn tuyệt đối sẽ không hạ sát thủ, nhưng vận mệnh lúc nào cũng trêu cợt người khác như vậy, hết lần này tới lần khác Lăng Tu lại là người có hai dòng máu Huyết Dạ Tộc và Thần Tộc, mà Tiểu Bì lại là đại năng giả.
Sứ mệnh và cừu hận, không cho phép hắn nương tay với Lăng Tu và Tiểu Bì, thế nhưng Lão Bát thì lại không phải như vậy, Lão Bát chỉ là một người thường.
"Làm sao vậy, ngươi là một tên ác quỷ giết người không chớp mắt mà cũng do dự sao? Đừng giả mù sa mưa, đến, giết ta, để cho ta đoàn tụ cùng thất ca và bọn họ." Lão Bát quát lớn.
"Ngươi muốn chết như vậy, nhưng ta không cho ngươi chết, ta muốn cho ngươi sống không bằng chết!"
Ma La Duyên Kha lạnh lùng cười, một tia sáng năng lượng màu vàng bắn ra từ đầu ngón tay hắn, thoáng cái xuyên thủng bắp đùi Lão Bát.
"A ~" con ngươi Lão Bát đột nhiên co rút, phát ra một tiếng kêu thống khổ thảm thiết.
"Hưu ~ "
Lại một tia năng lượng màu vàng, xỏ xuyên qua bắp đùi còn lại của hắn, ngay sau đó, lại là cánh tay, vai, bàn chân, bàn tay...
Chỉ chốc lát sau, toàn thân Lão Bát liền dầm dề máu, các lỗ thủng đều tránh đi bộ vị trí mạng, cho nên Lão Bát vẫn sống như cũ, thần trí cũng dị thường thanh tỉnh, cơ thể cả người đang kịch liệt co quắp, thanh âm cũng khàn đi, quả nhiên là sống không bằng chết!
"Mở miệng cầu xin ta tha thứ, ta sẽ tha cho ngươi!" Ma La Duyên Kha nói, nhìn đã Lão Bát thành huyết nhân, hắn hết sức thống khổ, thế nhưng vô luận như thế nào, hắn cũng sẽ không ngừng tay, trừ phi Lão Bát chịu nhận thua với hắn.
"Phi ~ "
Lão Bát không nói, chỉ nhổ vào mặt hắn một ngụm máu và nước miếng.
Khóe mắt của Ma La Duyên Kha nhảy lên, bàn tay nhấn một cái, trực tiếp nhấn Lão Bát ở trên mặt đất.
Phía sau lưng kịch liệt va chạm cùng mặt đất, Lão Bát phát ra một tiếng kêu thảm thiết thống khổ, chỉ còn lại có một hơi thở cuối cùng.
"Hướng ta cầu xin tha thứ đi, ngươi nhanh cầu xin ta tha thứ a!"
Hai mắt Ma La Duyên Kha đỏ đậm, nước mắt ướt nhẹp viền mắt, "Chỉ cần ngươi chịu thua, ta nhất định sẽ buông tha ngươi, ta còn dùng máu tươi của mình để bảo trụ tâm mạch của ngươi, Lão Bát, ngươi còn chờ cái gì, nhanh cầu xin ta tha thứ a!"
Một tiếng cuối cùng gần như rít gào.