Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch Full)

Chương 664 - Chương 665: Vô Liêm Sỉ

Danh Sách Chương - Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch) - vipTruyenGG.com Chương 665: Vô liêm sỉ

 

 

 

Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Dịch giả: Quyen.lv

Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.

3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.

Trương Nhất tạo ra một cái đường vòng cung trên không trung, trực tiếp bay ra bên ngoài tường thành, cũng may hắn phản ứng nhanh, hai cánh tay rắn chắc hữu lực bắt được nép tường, lúc này mới tránh khỏi bị rơi xuống. Thở phào một hơi, cúi đầu vừa nhìn, phía dưới là một đống tang thi đang giương nanh múa vuốt, nhất thời sợ đến vong hồn bay lên, nhịn không được mà hít một hơi thật sâu.

"Ta mẹ ngươi, Lão Lăng ngươi làm cái quần què gì vậy, ngươi là muốn mưu sát huynh đệ sao? Còn lo lắng làm gì, mau đưa kéo ca lên đi a DCM!" nói thô tục như vậy, nếu như đổi thành người khác, con mẹ nó hắn đã sớm ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời của đối phương rồi.

Lăng Tu không để ý tới hắn, đã nói chuyện cùng với Sở Ly Nguyệt.

"Mẹ nó, trọng sắc khinh bạn, lão tử muốn tuyệt giao với ngươi!"

Trong lòng Trương Nhất đang rất bực khó chịu, xoay chuyển ánh mắt, đúng dịp thấy Phan Trường Vân đang cười trộm, thấy hắn nhìn lại liền lập tức ngừng cười, ủy khuất trong lòng giống như hỏa sơn phun trào đi ra, đôi mắt nhỏ trừng lền, hướng Phan Trường Vân quát, "Chú lùn nhỏ cười cái mẹ ngươi a, có gì đáng cười, có phải vài ngày không có mắng ngươi toàn thân ngươi lại không thoải mái hay không? Có phải là cho ngươi một chút mặt mũi ngươi liền lên mặt hay không? Có đúng hay không... Ta đ-t mẹ ngươi ?"

"Trương Nhất, ngươi..."

Phan Trường Vân đích thật là ở nhìn thấy dáng vẻ Trương Nhất chật vật như vậy thì có chút hả hê nở nụ cười vài tiếng, nhưng vẫn chỉ là cười trộm, thời gian kéo dài không hơn mười giây, nhưng mụ nội nó chỉ có một chút ngăn ngủi như vậy mà lại bị Trương Nhất bắt được, trong lòng hắn cũng thầm kêu ngay hôm này thật là đen.

Trương Nhất vừa mắng, bóng ma trong lòng Phan Trường Vân liền đem bao phủ cả người hắn ở bên trong, sắc mặt đỏ lên, biểu tình trở nên cực kỳ khó coi, sau đó vừa nghĩ lại, không được, không có khả năng đáp lại cái Vương bát đản không biết xấu hổ này, bằng không tên khốn kiếp này sẽ càng ngày càng lấn tới, đúng vậy, nhẫn, ta phải nhẫn!

Nhẫn!

Hít sâu một hơi, rồi thở ra thật dài, sau đó sẽ hít sâu một hơi, lại thở ra thật dài, dung cái này để điều chỉnh tâm tình của mình.

Trương Nhất bò vào từ mép tường thành, nghênh ngang đi tới trước mặt hắn.

Vỗ vỗ đầu của hắn: "Em gái ngươi, lại sắm vai Ninja rùa a!"

Phan Trường Vân không để ý tới, hai tay khoanh để ở trước ngực, lỗ mũi hướng lên trời, một bộ tư thái kiêu ngạo, thầm nghĩ: Đến a, tiếp tục mắng a, gia gia ta cũng không để ý tới ngươi, xem cái Vương bát đản chết tiệt này có thể đắc sắt tới khi nào?

"Chú lùn nhỏ, nói chuyện!"

"DCM ngươi a, nói mau nói!"

"Ta đi mẹ ngươi, như vậy mà cũng có thể chịu, bộ dáng này của ngươi để cho lão tử không có cả hứng thú để mắng chửi."

Nghe được những lời của này Trương Nhất, Phan Trường Vân vững tin ý nghĩ của chính mình là đúng, tên khốn kiếp này chính là đang tìm việc vui, dcm cái gia gia hắn, rõ ràng là tìm lạc thú ở trong thống khổ của hắn mà.

Thành viên EVO chung quanh như đã quen với cảnh này, thậm chí trong đầu còn yên lặng cổ vũ cho Phan Trường Vân: Cố gắng lên lão đại, chỉ cần công phu thâm hậu, có công mài sắt, có ngày nên kim, cố lên, sau này Trương Nhất chắc chắn sẽ không tìm ngươi để quấy phá nữa.

Bên kia, Lăng Tu dở khóc dở cười, thật là không biết phải nói gì với Trương Nhất, một tháng không gặp, không đúng, còn chưa tới một tháng, tên này đã trở nên càng thêm vô liêm sỉ so với trước đây, nói thô tục đến mức xuất thần, há mồm liền ra.

Sở Ly Nguyệt vẫn thờ ơ đối với Trương Nhất, đôi mắt đánh giá Lăng Tu, nhấp môi đỏ mọng hỏi: "Thân thể của ngươi thế nào rồi?"

"Tốt vô cùng, còn ngươi?" Lăng Tu ngẩng đầu, nhìn phía nàng.

Sở Ly Nguyệt né tránh ánh mắt của hắn, mặt hơi đỏ lên: "Ta... Ta cũng rất tốt!"

Đã từng là hai đứa bé thiên chân vô tà, hiện tại đều đã lớn lên, không thể không nói loại cảm giác này rất là kỳ diệu, cảm thấy rất thân thiết đồng thời nhưng lại cảm thấy khoảng cách của hai người đang cách nhau rất xa, cũng biến thành câu nệ.

"Tiểu nam nhân, ngươi đã đến rồi!"

Một tiếng mang theo tia quyến rũ cùng khiêu khích truyền đến, là Lý Lâm đã đi tới.

So với Sở Ly Nguyệt, nàng cũng không che che giấu giấu tình cảm của nàng đối với Lăng Tu, dù sao trước đây nàng cũng đã nói thẳng với Lăng Tu là muốn bao nuôi hắn, để cho hắn làm tiểu nam nhân ở bên cạnh mình.

Trước đây Lăng Tu hoặc nhiều hoặc ít cũng đều có một chút phản cảm đối với Lý Lâm, thế nhưng lúc nghe nàng vì mình mà đối chiến cùng Hòa Thượng, cả cánh tay phải còn bị phế đi, hắn liền có một cảm giác gì đó đối với nữ nhân này mà không nói được thành lời, không phải là thích, cũng không phải yêu, nhưng tuyệt đối không phải là cảm giác chán ghét.

Nhìn cánh tay phải nàng một chút, động tác đong đưa hơi có chút mất tự nhiên, hiển nhiên là đã lưu lại di chứng.

"Tay phải ngươi..."

"Tay phải của ta làm sao vậy?"

Lý Lâm thoáng cái đi tới trước mặt Lăng Tu, đẩy Sở Ly Nguyệt ra, vươn bàn tay phải trắng nõn, nghi ngờ ngó trái nhìn phải, toại càng đưa khuôn mặt tiến đến gần Lăng Tu, miệng phun hương lan, "Ta biết, ngươi đang quan tâm ta."

Khoảng cách của hai người không tới 20 cm, Lăng Tu ho khan vài tiếng, định thần nói: "Ngươi đừng đứng gần như vậy!"

"Rất gần sao? Nhưng vì sao ta vẫn cảm thấy cách ngươi thật là xa!" Lý Lâm cười cười phong tình vạn chủng, lại tiến về phía trước vài phần.

Lần này, chóp mũi của hai người gần như đụng chạm vào nhau.

Lăng Tu nhất thời luống cuống chân tay, nhưng kiêu ngạo đặc hữu của nam nhân để cho hắn không có lui bước, bởi vì như vậy sẽ thể hiện ra mình rất khiếp đảm.

Đúng lúc này, Lý Lâm lại trực tiếp hôn môi ở bờ môi của hắn, môi đỏ mọng mềm mại ướt át như hai cánh hoa hồng, nhẹ nhàng hôn lên môi Lăng Tu.

Giờ khắc này, hết thảy quân coi giữ nhìn bên này đều sợ ngây người...

Con bà nó, không chút kiêng kỵ gì mà hôn nhau ở tại đây, ở dưới con mắt nhìn chằm chằm của mọi người... Nam bộ trường cũng quá cường đại rồi.

Vừa khiếp sợ đồng thời lại có thật là nhiều người ước ao đố kị, Lý Lâm xinh đẹp số một số hai ở trong Huyễn Thành, là tình nhân trong mộng của bọn hắn, người làm bạn bọn họ vượt qua buổi tối tịch mịch, nhưng bây giờ, tình nhân trong mộng của bọn họ lại chủ động hôn môi một người nam nhân khác.

Đây là một cái đả kích lớn lao thế nào!

"Ba ~ "

Thanh âm tan nát cõi lòng vang vọng toàn bộ không gian.

Sở Ly Nguyệt cũng đứng im, hơn nữa còn có một loại cảm giác bị thất bại mãnh liệt, thậm chí là ước ao, ước ao mình có dũng khí cùng can đảm giống Lý Lâm.

Lăng Tu lại bối rối, đây là sự tình hắn hoàn toàn không có dự liệu được, hắn đánh giá thấp Lý Lâm. Khi hắn phản ứng kịp thì, Lý Lâm đã mỉm cười kết thúc nụ hôn, bên trong môi của hắn, còn lưu lại hương thơm của nàng.

"Lý Lâm, ngươi làm cái gì?" Lăng Tu hơi có chút oán trách nói.

"Không làm cái gì, chính là làm tấm gương cho người nào đó."

Lý Lâm hữu ý vô ý nhìn về phía Sở Ly Nguyệt đang ngơ ngẩn, "Nếu thích, cũng đừng do dự, cho dù chỉ có mấy giây, vậy cũng đáng giá để sau này mà hồi tưởng, dù sao ta cũng đã làm, cũng không biết người nào đó có dám hay không thôi."

Mặt Sở Ly Nguyệt đỏ như rặng mây đỏ phía chân trời, nàng tự nhiên biết Lý Lâm đang nói nàng, tâm tư rối loạn chỉ chốc lát, đôi mắt đẹp đưa ngang một cái, lạnh lùng nói: "Nên làm như thế nào, không tới phiên ngươi đến dạy ta."

"Phải không? Đáng tiếc a, ngươi không buông bỏ được sự rụt rè của bản thân, bằng không, người vừa rồi hôn môi tiểu nam nhân cũng không phải là ta, mà là ngươi." Lý Lâm cười khanh khách nói.

"Câm miệng!"

Sở Ly Nguyệt xấu hổ phi thường, mặt đỏ giống như quả táo, trực tiếp lao tới hướng Lý Lâm.

"Sợ ngươi a!" Lý Lâm hừ nhẹ một tiếng, cũng đón đánh đi tới.

 

 

Bình Luận (0)
Comment