Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Lăng Tu ngơ ngác sửng sốt, những tên gia hỏa dã man này lại dùng cả đêm để tìm phi thuyền của hắn rồi còn khiêng trở về, có chút khó có thể tưởng tượng. Đối với chuyện mới lạ, người bộ lạc khương thị đều tiến lên kiểm tra, một hồi sở một hồi gõ gõ, có người còn dán khuôn mặt lên, đó là một đám người hiếu kỳ.
"Di, ngươi có thể xuống giường!"
Thấy Lăng Tu lại đây, trên mặt Khương Hạo Tuấn hiện lên biểu tình khiếp sợ và khó có thể tin, hắn tự mình tra xét, thân thể Lăng Tu đã bị thương rất nặng, không tu dưỡng mười ngày nửa tháng thì tuyệt đối không thể nào xuống giường đi được.
Trên gương mặt của Khương Nguyệt Lương cũng lộ ra biểu tình ngạc nhiên, sau đó lạnh giọng hướng Lăng Tu hỏi: "Hiện tại cũng không phải là thời điểm cậy mạnh, ngươi xác định ngươi thực sự có thể xuống giường? Nếu như vết thương lại vỡ ra, đừng lại để chúng ta băng bó cho ngươi một lần nữa."
"Ta không sao, đa tạ quan tâm!"
Lăng Tu trở về một tiếng, từng bước một đi tới trước phi thuyền.
Thân tàu biến hình, mặt ngoài rất nhiều địa phương bị vỡ vụn ra, tựa như lính già công thành lui thân, toàn thân đều là thương tích nằm ở trên băng ca.
"Lăng Tu, đây là phi thuyền của ngươi sao?"
Nói chuyện là Khương Mặc Vũ, mặc dù mới mười một mười hai tuổi tuổi, nên không biết xách xưng hô như thế nào cho đúng, nên trực tiếp dùng tên xưng hô với Lăng Tu.
Đối với điểm này, Lăng Tu lại không thèm để ý, gật đầu khẳng định.
"Hình dạng của nó thật kỳ quái nga, nó thật có thể trôi lơ lửng ở trên biển sao?" Khương Mặc Vũ ngẹo đầu hồ nghi nói.
Nghe vậy, Khương Hạo Tuấn cười ha ha hẳn lên: "Tiểu Vũ, phi thuyền này cũng không phải là phi thuyền thông thường, nó có thể bay trên trời, tựa như trước đây đĩa bay ngươi đã gặp qua."
"Nó... Có thể bay trên trời?"
Cái miệng nhỏ nhắn của Khương Mặc Vũ khẽ nhếch, hiển nhiên là bị rung động rồi, chớp mắt như hắc bảo thạch nhìn về phía Lăng Tu, "Lăng Tu, Hạo Tuấn ca ca nói đúng sao?"
Lăng Tu đưa tay chạm lên phi thuyền, khẽ thở dài: "Ân, vốn nó có thể phi hành, nhưng bây giờ đã hư rồi, không cách nào khởi động."
"Nga "
Khương Mặc Vũ bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn trả lời một tiếng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ thất lạc nhè nhẹ, dù sao vẫn chỉ là tiểu hài tử, thì đều có một mong muốn được bay.
"Huynh đệ, ngươi sớm nói nó bị hư a, nếu sớm biết nó đã hư, chúng ta cũng sẽ không tiêu phí cả đêm khiêng nó trở về."
Khương Hạo Tuấn hoạt động cái vai ê ẩm oán trách nói, "Trên đảo chúng ta không có người biết sửa chữa nó, hiện tại nó chỉ là một đống sắt vụn." tiếc hận vỗ vỗ vai Lăng Tu, "Huynh đệ, ta nói cho ngươi biết một cái tin xấu, ngươi phải vĩnh viễn ở lại trên đảo của chúng ta rồi."
Lăng Tu vùng xung quanh lông mày sâu đậm nhăn lại, hỏi: "Vì sao?"
"Vì sao?"
Lúc này, một cái vóc người gầy gò hơn so với Khương Hạo Tuấn, đi lên, hai tay khoanh trước ngực lạnh lùng cười nói, "Phi thuyền của ngươi đã bị hư, muốn rời khỏi đảo cũng chỉ có thể đi đường biển, nhưng ngươi có biết hay không, hải vực bốn phía đảo có rất nhiều khủng long sinh hoạt, khủng long, bất luận cái đội thuyền nào chỉ cần xuất hiện ở trên hải vực đều có thể bị chúng nó kéo thành mảnh nhỏ, cũng bởi vì cái này dạng, đảo chúng ta mới bị ngăn cách cùng thế giới, chưa bao giờ có người ngoại tộc bước vào, ngươi, là người thứ nhất!"
Thanh âm có chút dài nhọn, chói tai.
Lăng Tu ngây cả người, hắn chẳng thể nghĩ tới hòn đảo sẽ có loại tình huống này.
Khương Hạo Tuấn lên tiếng an ủi: "Huynh đệ, ngươi cũng đừng ảo não, sinh hoạt tại nơi này cũng tốt vô cùng, chúng ta sẽ không đối đãi ngươi như ngoại nhân."
"Đúng đúng đúng, thế nhưng nếu mà muốn ở lại bộ lạc Khương thị của chúng ta, nên ra sức, chúng ta không nuôi người rảnh rỗi và phế vật." Người này âm dương quái khí chen vào một câu.
"Lão già, ngươi nói chuyện này để làm gì!" Khương Hạo Tuấn bất mãn hướng hắn quát một tiếng.
"Đừng trách ta, bây giờ hắn còn là bệnh nhân, nói những thứ này là không quá hợp lý, chờ hắn hoàn toàn khôi phục sau đó rồi lại nói."
Khương Hủ nhíu mày, xoay người rời đi, đi ngang qua bên người Lăng Tu thì dừng lại, nhìn phía xa nói, "Dù cho thật là phế vật, chỉ cần nấu nước quét dọn nhà vệ sinh cũng được, nhìn da trắng như vậy, lão tử vừa nhìn liền muốn ói rồi, như nữ nhân vậy."
Nói xong, dẫn một đám người đi ra ngoài.
"Này lão Hủ, nói cái gì thế!" Khương Hạo Tuấn lắc đầu thở dài một tiếng rời đi.
Nhãn thần Khương Nguyệt Lương phức tạp nhìn Lăng Tu, đồng dạng cũng xoay người rời đi.
"Ai, lượm cái người ngoại tộc này trở về, nhìn cánh tay hắn nhỏ như vậy, khẳng định là không có khí lực gì rồi, không trông cậy nổi việc ra ngoài săn thú rồi."
"Sau này, Khương thị bộ lạc của chúng ta lại có một tên phế vật."
"Nói nhỏ chút, đừng để cho hắn nghe thấy được."
"Sợ cái gì, mạng của hắn đều là do chúng ta cứu, nói một chút còn không được a."
Một đám người nhỏ giọng nghị luận rời đi, rất nhanh, toàn bộ khoảng không chỉ còn lại có Lăng Tu, phi thuyền, cùng với Khương Mặc Vũ, hiển phải có chút cô đơn.
"Lăng Tu, ngươi đừng nghe bọn hắn nói bậy, những người này quá đáng ghét." Khương Mặc Vũ nói hộ Lăng Tu.
Lăng Tu phức tạp cười cười, cũng không nói lời nào, hắn không ngốc, tất nhiên là có thể cảm giác được thái độ biến hóa của người Khương thị bộ lạc vi, trước đây cò cho là hắn có thể rời đi, chỉ là cái khách qua đường, tự nhiên không tính toán chi li, nhưng bây giờ xác định hắn phải vĩnh viễn sinh hoạt chung một chỗ cùng bọn họ, thì phải suy tính càng dài hơn.
Thời gian ngày lại ngày trôi qua, trạng thái thân thể của Lăng Tu đang nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp.
Vết thương trên vai trái đã sớm khỏi hẳn, thân thể không còn cảm thấy bất kỳ chút đau đớn nào, nhưng để cho hắn buồn bực không gì sánh được là, lực lượng của hắn cũng không có khôi phục, cũng không có thể nói không có khôi phục, chỉ là khôi phục cực kỳ thong thả.
Mà Khương Mặc Vũ vẫn chiếu cố hắn.
Khương Mặc Vũ cũng hỏi chuyện liên quan tới thế giới đích bên ngoài, hắn cũng tìm các loại lý do lấp liếm cho qua, nếu không biết, hắn tất nhiên cũng sẽ không tùy tiện bện ra một cái thế giới huyễn tưởng để lừa gạt một tiểu cô nương.
...
Sáng sớm, bên ngoài lại truyền tới tiếng ồn ào, đó là Khương Hạo Tuấn đang khổ luyện đao pháp cùng với lực lượng của thân thể.
"Hạo Tuấn ca ca nói, hắn muốn trở thành người có đao pháp nhanh nhất trên đảo chúng ta, người vô cùng tàn nhẫn, cho nên mỗi ngày hắn đều phải luyện hai ba canh giờ." Khương Mặc Vũ ở một bên giải thích.
Lăng Tu không có lên tiếng, ánh mắt vẫn không nhúc nhích ngưng mắt nhìn thân ảnh quơ đại đao ở trên bình đài.
Ánh sáng mặt trời đang lên cao dần, chiếu chiếu vào trên thân thể Khương Hạo Tuấn rắn chắc, để cho da tay của hắn phát ra ánh sáng bóng, mồ hôi lâm ly, mỗi một khối cơ trên người đều không có chút mỡ dư thừa, tương hỗ hợp tác, trợ giúp hắn hoàn thành việc vung đại đao chặt chém, chạy nước rút, các loại động tác.
Lăng Tu có thể cảm giác được rõ ràng, cái thân ảnh không tính là cao lớn này tán lộ ra một cổ tín niệm mạnh mẽ!
"Ách a "
Đột nhiên bạo rống một tiếng, Khương Hạo Tuấn nhảy lên thật cao, hai tay cầm đao, hung hăng đánh xuống từ không trung, một khối nham thạch cao tới hai thước bị hắn dùng một đao bổ ra.
"Tốt, Hạo ca tốt."
"Quá tuyệt vời, đúng là Hạo ca có khác."
"Nói nhảm."
Xung quanh, một đám người Khương thị bộ lạc tán thưởng.
"Bớt nịnh hót, nếu mà viên thị bộ lạc thật tệ như các ngươi nói, ta sớm đã dẫn dắt các ngươi giết bọn họ rồi." Khương Hạo Tuấn khẽ quát một tiếng.