Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Nửa đêm, Khương Hạo Tuấn và Khương Hủ mang người quay trở về trong bộ lạc, trên mặt từng người đều lộ vẻ khiếp sợ, thật giống như mới vừa trải qua sự tình kinh khủng mà quỷ dị vậy, mờ mịt thất thố, giống tượng đất, ngay cả Khương Hạo Tuấn và Khương Hủ, cũng như bị mất đi linh hồn của mình kinh ngạc đi trở về.
Tộc trưởng chống gậy đỡ, ánh mắt cấp thiết nhìn bọn họ, dò hỏi: "Các ngươi nhìn thấy đầu Bạo Long kia?"
Không ai trả lời, trên mặt của mỗi một người, đều như chưa tỉnh hồn lại.
"Nói chuyện, tới cùng đã xảy ra chuyện gì?" Khương Khôn gõ cây gậy vài cái, tiếng nói khàn khàn, cũng vô cùng lo lắng.
"Chết rồi, tộc trưởng, đầu Bạo Long kia chết rồi!" Một tộc nhân Khương thị run rẩy ngẩng đầu hồi đáp, thân thể không cầm được mà phát run.
Cái gì?
Đầu Bạo Long kia chết rồi?
Nghe đến tin tức này, Khương Khôn cũng chấn kinh đến mở to hai mắt, sững sờ xử ở tại chỗ hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, rồi ngưng mắt nhìn Khương Hạo Tuấn, nghiêm túc hỏi: "Hạo nhi, đây là có chuyện gì?"
Khương Hạo Tuấn ngẩng đầu, nghiêm túc hồi đáp: "Phụ thân, đầu Bạo Long kia quả thực đã chết, ánh mắt của nó bị cành cây chọc mù, trên lưng khắp nơi là vết thương, một kích trí mạng là ở đầu, là một thanh cốt đao rất thông thường trong bộ lạc chúng ta."
Cốt đao, danh như ý nghĩa chính là dùng đầu khớp xương động vật mài mà thành.
Thân thể Khương Khôn lảo đảo một cái, nỗ lực để cho tâm tình mình bình phục lại, con trai của hắn Khương Hạo Tuấn nói nhưng bên trong lại có một tầng tin tức khác, chính là cái người ngoại tộc kia đơn thương độc mã, dùng sức một mình đánh chết một đầu Bạo Long, lại cướp đoạt trứng của nó.
"Bạo Long là khủng long mạnh mẽ và hung tàn nhất trên đảo của chúng ta, một khi đụng tới, chúng ta đều phải đi đường vòng, nhưng người ngoại tộc lại dựa vào lực lượng một mình hắn đánh chết một đầu, thật sự là quá không thể tưởng tượng nổi."
"Hắn làm sao làm được?"
"Thật là đáng sợ, trước đây chúng ta vẫn cho rằng hắn là phế vật, nhưng bây giờ, quả nhiên là..."
Một đám tộc nhân Khương thị đều lên tiếng tự nói, biểu tình trên mặt đều không giống nhau, có hối hận, có xấu hổ, càng nhiều hơn là khiếp sợ, bất kể là trên mặt hay là trong ánh mắt, đều tràn đầy khiếp sợ không cách nào dùng ngôn ngữ để nói rõ.
"Chúng ta cũng không có chính mắt thấy được, Bạo Long có đúng do ngoại tộc kia giết hay không, có lẽ là hai đầu Bạo Long xảy ra tranh chấp, đánh nhau mình đầy thương tích, cuối cùng bị người ngoại tộc này lượm cái tiện nghi." Khương Hủ cắn răng nghiến lợi nói, trong chỗ sâu trong nội tâm của hắn hoàn toàn không tiếp thụ được tên đã từng bị hắn khi dễ, giẫm ở dưới bàn chân thoáng cái trở nên lợi hại như vậy, hơn nữa ngay cả Bạo Long mà cũng có thể đánh chết.
Nghe lời ấy, có rất nhiều người cũng tương đối tán thành, lại liên tưởng đến trên thi thể đầu Bạo Long kia có rất nhiều vết thương, những vết thương kia rất giống với việc dùng răng nhọn để cắn xé, đều lộ ra xương trắng bên trong, nhất định là hai đầu Bạo Long cắn xé mà tạo thành.
"Đúng đúng đúng, Hủ ca nói không sai, người ngoại tộc này nhất định là lượm được tiện nghi, vừa hay gặp hai đầu Bạo Long tranh đoạt lãnh địa mà rơi vào sinh tử đại chiến, Bạo Long bị thua lại mới vừa sinh một quả trứng, hết thảy đều là bởi vì hắn có vận khí tốt."
"Ta cũng cảm thấy như thế, người man tộc chúng ta không có một người có thể làm được việc đánh chết một đầu Bạo Long, hắn một người ngoại tộc làm sao có thể làm được."
"Nói có lý, chuyện nhất định là như vậy, lúc trước mọi người chúng ta đều đã đoán sai."
Thân là người man tộc, trời sinh có khí lực cường hãn, nếu bị một người ngoại tộc đánh bại, quả nhiên là rất mất mặt mũi, cho nên khi Khương Hủ vừa suy đoán, mọi người liền cạnh tương lựa chọn tin tưởng.
"Tình huống rốt cuộc là thế nào, rất trọng yếu sao?"
Khương Hạo Tuấn bỗng nhiên nhàn nhạt mở miệng, "Chúng ta chỉ có thấy được một việc, đó chính là Lăng Tu huynh đệ mang trở về một quả Trứng Bạo Long, còn dùng cốt đao kết thúc tính mệnh một đầu Bạo Long, vận khí cũng tốt, thực lực cũng được, nói chung hắn đã làm được, đổi lại bất kỳ một ai trong chúng ta, có thể làm được sao?"
Đám người ngậm miệng, đúng vậy, mặc kệ thế nào, cái ngoại tộc kia cũng mang về một quả Trứng Bạo Long, trong bộ lạc Khương thị bọn họ vẫn chưa có người nào có thể thành công mang trở về một quả Trứng Bạo Long, hơn nữa còn có thể giải quyết con Bạo Long này.
Khương Khôn không có phát biểu cái gì, chỉ là ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời đêm phủ đầy sao thở thật dài một tiếng, hắn tự nhiên cũng không đồng ý với ly do của Khương Hủ để thoái thác, cái gì mà Bạo Long tranh đoạt lãnh địa mà dẫn đến cuộc chiến sinh tử, tất cả chỉ là vô nghĩa, lãnh địa Bạo Long đều là thông qua tiếng gầm, chưa bao giờ đấu võ đơn giản, chứ đừng nói chi là tiến hành một cuộc chiến sinh tử.
Nói cách khác, Lăng Tu là dựa vào lực lượng của chính hắn đánh chết một đầu Bạo Long!
Vừa nghĩ, trên mặt liền lộ ra một dáng tươi cười phức tạp, trong lòng cảm thán nói: "Xem ra cái ngoại tộc gọi là Lăng Tu kia cũng không bình thường, hắn đi tới trên đảo là ngẫu nhiên sao? Hắn đến đối với man tộc chúng ta mà nói, rốt cuộc là họa, hay là phúc?"
*
Sáng sớm, một luồng ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu xạ vào nhà gỗ của Lăng Tu, phản chiếu làm trong phòng sáng trưng.
Sau khi ăn Trứng Bạo Long, tuy khí sắc Khương Mặc Vũ chưa có hoàn toàn khôi phục, nhưng đã không có khó coi nữa, đã có thể xuống giường hành động. Giờ khắc này, nàng đang ngồi ở trước giường, một đôi mắt như hắc bảo thạch vậy, không nháy một cái nhìn Lăng Tu trên giường.
Toàn thân Lăng Tu đều được quấn băng vải, tựa như một cái xác ướp, máu tươi thẩm thấu ra, nhiều đỏ băng vải.
"Lăng Tu, ngươi nhanh khỏe lên, ngươi nhanh khỏe để nói chuyện với ta đi!" Khương Mặc Vũ chu cái miệng nhỏ nhắn, nghẹn ngào nói.
Khương Nguyệt Lương đứng ở một bên, đôi mắt đẹp ngơ ngẩn nhìn Lăng Tu rơi vào hôn mê, không biết còn có thể tỉnh nữa không, nàng đã nghe nói, Lăng Tu không chỉ có cầm về một quả Trứng Bạo Long, còn đánh chết đầu Bạo Long này, nàng không nghĩ ra, cái thân thể gầy yếu này làm sao lại có lực lượng đánh chết Bạo Long, đây chính là bá chủ của hòn đảo này ngay cả man tộc bọn họ cũng không dám trêu chọc a.
Nàng chợt phát hiện, người đàn ông này thực sự thật là thần bí!
Khương Mặc Vũ rời khỏi ghế, xoay người đi ra ngoài nhà gỗ.
"Mặc Vũ, ngươi đi đâu vậy?" Khương Nguyệt Lương vội hỏi nàng.
"Trứng Khủng long rất tốt đối với thân thể Lăng Tu, ta đi lấy cho hắn một chút." Khương Mặc Vũ trả lời.
"Hiện tại hắn đang hôn mê bất tỉnh, không có khả năng ăn được." Khương Nguyệt Lương cau mày nói.
Khương Mặc Vũ trầm mặc chỉ chốc lát, rất nhanh lại nói: "Ta mặc kệ, ta muốn Lăng Tu phải nhanh lên khỏe lên."
Nói xong, cũng không quay đầu lại chạy ra khỏi nhà gỗ.
Đối với nàng mà nói, Lăng Tu chính là người phụ mẫu nàng phái tới gặp nàng, có hắn ở trên đảo mấy ngày nay, là thời gian nàng vui sướng nhất từ khi sinh ra đến bây giờ, nàng phải bảo vệ hắn, nàng cần tận hết thảy để cho hắn tốt hơn.
Khương Nguyệt Lương không có nói nữa, nhìn Lăng Tu hồi lâu, đúng là si ngốc nở nụ cười, tự lẩm bẩm: "Ngươi thật đúng là hạnh phúc!"
Cùng lúc đó, một hồi đại chiến bộ lạc đang lặng yên phủ xuống...