Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Trên Bích Loa Đảo là một cái thôn trấn, có hơn hai mươi vạn người.
Theo Lăng Tu lý giải, Ruby là tiền lưu thong ở nơi này, cũng là tiền thong dụng trong tân thế giới, mà Ruby còn lại là do chinh phủ Thần Tộc phát hành. Thần Thành ở trung tâm tân thế giới, Bích Loa Đảo ở vùng ven của tân thế giới, chính phủ Thần Tộc ở chỗ này có lực lượng vô cùng mỏng, chỉ thiết lập có một đội lục vệ quân.
Đương nhiên, chính phủ Thần Tộc ngoại trừ thiết trí lục vệ quân, còn thiết lập Hải Vệ Quân, tên hai bên mặc dù chỉ kém một chữ, nhưng địa vị cũng khác nhau một trời một vực, nếu mà đem lục vệ quân so sánh với một ngọn đèn điện xua tan bóng tối, như vậy Hải Vệ Quân chính là thái dương mang quang minh cho thế giới.
Hoàn toàn không phải là cùng một đẳng cấp!
Đây cũng bởi vì tân thế giới quá lớn đưa đến, dù sao diện tích đại lục cũng không có lớn, chỉ có vô số hòn đã lớn nhỏ kết hợp lại, hải dương chiếm cứ tân thế giới này, dĩ nhiên phải cần Hải Vệ Quân cường đại đến giữ gìn trật tự thế giới.
...
Vì báo đáp phu phụ ngư dân cứu mạng, Lăng Tu cũng không có lập tức rời đi, còn nữa, bọn họ cũng không có thuyền, rời khỏi Bích Loa Đảo còn cần bàn bạc kỹ hơn.
Hai người mỗi ngày đều vào núi rừng, đốn củi, săn thú, lại theo Thái lão bá ra khoi bắt cá, có bọn họ ở, trong nhà Thái lão bá bỗng nhiên có thịt ăn, còn có cá dư thừa, ngư dân phụ cận đều chúc mừng Thái lão bá cùng Phùng đại thẩm, nói bọn họ cứu về hai đứa con trai, vì bọn họ dưỡng lão mà tới.
Lão mừng rỡ cười, lâu ngày, ánh mắt nhìn Lăng Tu và Khương Hạo Tuấn liền như là đang nhìn nhi tử của mình.
Lại là một ngày buổi sáng, Thái lão bá tận tình đập vai Lăng Tu dặn dò: "Tu a, đi sớm về sớm, nếu phát hiện sắc trời thay đổi liền lập tức trở về."
Phùng đại thẩm còn chỉnh lý quàn áo cho Khương Hạo Tuấn: "Hạo tuấn, nhất định phải chú ý an toàn, cá là đánh không hết, sự an toàn của các ngươi là thứ nhất!"
Lăng Tu gật đầu, mỉm cười một cái.
Hai người điều khiển thuyền đánh cá, bắt đầu bận rộn.
"Tu ca, Thái lão bá cùng Phùng đại thẩm hình như coi chúng ta là nhi tử thật rồi." Khương Hạo Tuấn nói.
Lăng Tu khẽ cười nói: "Bọn họ cứu chúng ta, thì quả thực cũng coi như là phụ mẫu tái sinh của chúng ta."
Quay đầu lại, thấy Thái lão bá và Phùng đại thẩm còn đứng ở bên bờ phất tay với bọn họ, gọi bọn hắn chú ý an toàn, bình an trở lại, trong lòng liền cảm thấy ấm áp.
"Tu ca, ta không phải có ý tứ này."
Khương Hạo Tuấn nhíu mày, "Thái lão bá và Phùng đại thẩm đang lặng lẽ tìm vợ cho chúng ta nè, hiển nhiên sẽ cho ở lại chỗ này sinh sống, ta sợ là đến lúc rời đi sẽ làm hai lão bị thương tâm, hẳn là nên sớm nói rõ với bọn họ một chút tình huống của chúng ta."
Lăng Tu cảm thấy nói rất hợp lý, thôn dân ở đây rất thuần phác, Thái lão bá cùng Phùng đại thẩm lại giản dị, thiện lương như vậy, bọn họ vốn đã mất đi nhi tử và con dâu, một chút khuyết điểm nhỏ thì cũng có khả năng thương tổn tới bọn họ, có một số việc, thực sự hẳn là nên sớm nói rõ thì tốt hơn.
...
Tới gần buổi trưa, Lăng Tu và Khương Hạo Tuấn rời bến bắt cá trở về.
Rất xa liền thấy đứng rất nhiều người, từng người trên mặt đều lộ vẻ lo âu.
Hai người nhìn nhau, trong lòng hiện ra dự cảm bất hảo.
"Đại thúc, đã xảy ra chuyện gì?" Lăng Tu hướng một cái thôn dân dò hỏi.
Thôn dân kia vừa thấy Lăng Tu và Khương Hạo Tuấn, nhất thời là kích động nói: "Các ngươi rốt cuộc đã trở về, Thái lão cùng Phùng đại thẩm bị người đánh."
Cái gì...
Nghe lời ấy, sắc mặt Lăng Tu và Khương Hạo Tuấn đại biến, bỏ lại toàn bộ cá, lập tức liền vọt vào phòng ốc.
Tia sáng trong phòng rất tối, trong không khí tràn ngập một mùi máu tươi cùng với mùi thuốc.
Thanh âm Phùng đại thẩm nức nở truyền đến.
Trên giường, Thái lão bá lẳng lặng nằm ở nơi đó lâm vào hôn mê, tóc rối tung xõa xuống, trên mặt có không ít vết máu, quần áo đầy mảnh vá dính rất nhiều bụi đất, cánh tay, môi sưng phù, để cho người ta có thể rõ ràng nghĩ đến hình ảnh hắn co rúc ở trên mặt đất bị rất nhiều người quyền đấm cước đá.
"Ai làm, ai làm ?" Khương Hạo Tuấn tức sùi bọt mép, một bước sải bước rối, cắn răng hét lên.
Thầy thuốc đang trị liệu cho Thái lão bá hướng hắn làm một cái thủ thế chớ có lên tiếng: "Thái lão cần nghỉ ngơi cho khỏe, các ngươi đều đi ra ngoài trước đi."
Lăng Tu cùng Khương Hạo Tuấn không vì thế mà động...
Phùng đại thẩm đang Khóc rống rơi lệ nỗ lực bình phục lại tâm tình, đứng lên nói: "Lăng Tu, Hạo Tuấn, các ngươi nghe thầy thuốc."
"Thẩm, rốt cuộc là ai làm ? Ngươi nói ra đi, ta và Tu ca sẽ không bỏ qua cho hắn." Khương Hạo Tuấn nắm chặt nắm tay, âm vang hữu lực nói.
Phùng đại thẩm lắc đầu: "Sau này hãy nói, các ngươi nghe thầy thuốc đi ra ngoài trước, để cho lão đầu nghỉ ngơi thật tốt một hồi."
"Ân" Khương Hạo Tuấn không có kiên trì nữa.
Hai người vừa mới chuyển thân đi ra, Phùng đại thẩm "PHỐC" một tiếng ói ra một ngụm máu tươi, cả người té xỉu ở trên mặt đất.
"Thẩm!" Khương Hạo Tuấn cấp bách tiến lên.
Lý thầy thuốc rất nhanh kiểm tra một phen, xác định nguyên nhân Phùng đại thẩm té xỉu thổ huyết: "Là tì tạng xuất huyết." vẻ mặt tức giận chửi rủa hẳn lên, "Đám súc sinh kia lại xuống tay nặng như vậy, thật chẳng lẽ muốn đánh chết hai người này sao?"
Nhìn Thái lão bá cùng Phùng đại thẩm hôn mê, Lăng Tu lửa giận cuộn trào mãnh liệt, bọn họ chính là một đôi ngư dân bần cùng, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, biển rộng đã tàn nhẫn cướp đi con cùng con dâu của bọn họ, vận mạng của bọn họ đã bi thảm như vậy, vì sao còn phải gặp phải đối đãi như vậy?
Khí tức trên người dần dần phát lạnh, nhiệt độ đã giảm vài độ trong nháy mắt.
Lý thầy thuốc nhịn không được mà phải run rẩy, kinh dị nhìn Lăng Tu, lúc trước, đây là một cái thanh niên ôn hòa, mà giờ khắc này, lại dường như ma vương phụ thân, sát ý bắt đầu khởi động, để cho linh hồn người ta cũng không nhịn được mà run lên.
"Tên này..." Lý thầy thuốc không dám thở gấp một cái, mồ hôi lạnh tuôn ra từ thiên thiên vạn vạn cái lỗ chân lông, cũng không thể nào tin nổi, khí tức một người sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy.
"Khương Hạo Tuấn, ngươi lưu lại nơi này hỗ trợ!"
Ngôn ngữ không cho người cãi lời, không đợi Khương Hạo Tuấn trả lời, Lăng Tu xoay người liền đi ra ngoài.
Khương Hạo Tuấn bất ngờ ở tại chỗ, hắn biết Lăng Tu nổi giận, bất kể là ai làm, đều có thể sẽ phải trả giá rất lớn.
"Hắn nhất định là đi báo thù, mau ngăn cản hắn." Lý thầy thuốc lớn tiếng hướng Khương Hạo Tuấn nói.
"Tại sao phải ngăn cản?" Khương Hạo Tuấn lạnh lùng liếc mắt.
Lý thầy thuốc nhất thời kinh ngạc, trợn to hai mắt khó có thể tin nhìn Khương Hạo Tuấn, hiện tại hắn mới phát hiện, hai người này đều là quái vật, chỉ có nhãn thần tức giận đã khiến cho người ta cảm thấy kinh hồn táng đảm.
Hắn quơ quơ đầu, phục hồi lại tinh thần, vội la lên: "Đánh người chính là Trương gia, các ngươi mới đến Bích Loa Đảo không bao lâu, không biết tình huống Bích Loa Đảo, Trương gia là không thể trêu chọc, ngay cả lục vệ quân đội mà bọn họ cũng không để vào mắt, tìm Trương gia báo thù đó là tự chui đầu vào rọ."
"Lý thầy thuốc, chức trách của ngươi là trị bệnh cứu người, việc này cũng không cần ngươi phí tâm." Khương Hạo Tuấn thản nhiên nói, cái gì mà Trương gia Lý gia, cái gì mà lục vệ quân, hắn tuyệt đối tự tin đối với Lăng Tu.
"Ngươi..."
Lý thầy thuốc thực sự không biết người kia lấy dũng khí từ đâu, toại buồn bực mắng, "Hảo tâm xem như lòng lang dạ thú, ngươi liền chuẩn bị nhặt xác cho ngươi đồng bạn kia đi?."