Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch Full)

Chương 737 - Chương 738: Đường Lớn Sôi Trào

Danh Sách Chương - Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch) - vipTruyenGG.com Chương 738: Đường lớn sôi trào

 

 

 

Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Dịch giả: Quyen.lv

Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.

3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.

Cô gái mệnh lệnh một cái, Tôn Khôn chỉ đành phải bưng ngực nhịn đau đớn, mang theo đám Hải Vệ Quân ủ rũ cúi đầu đi ra ngoài y quán.

"Chờ một chút!" Nữ tử kêu hắn lại.

"Tiểu thư còn có cái gì phân phó?"

"Thay ta nói một câu với ca ca ta, nói cho hắn biết, sau này hãy coi như không có muội muội là ta, ta cũng không có ca ca vô tình như vậy." nữ tử Họ Lâm nhíu chân mày lại to hô.

Nghe vậy, Tôn Khôn khẩn trương: "Tiểu thư, ngươi sao phải khổ như thế chứ? Ngươi là thân nhân duy nhất của thiếu tá ở trên đời này, hắn xem ngươi như chính sinh mệnh của mình, ngươi làm sao có thể..."

"Hừ, xem ta còn trọng yếu hơn so với tính mệnh của hắn, nhưng thời điểm ta bị thương lại chỉ phái ngươi qua đây?" nữ tử Họ Lâm lạnh giọng cắt đứt.

"Đây đều là vì có nỗi khổ tâm, tiểu thư ngươi cũng biết, thiếu tá hắn có..."

"Được rồi, ta không muốn nghe đến bất kỳ giải thích gì, ta chỉ biết, khi thân muội muội của hắn bị đưa vào phòng cấp cứu mà hắn chưa có tới."

Tôn Khôn còn muốn thay thiếu úy nói vài câu, lại bị nữ tử họ Lâm kích động quát bảo ngưng lại, cuối cùng chỉ đành phải bất đắc dĩ thở dài một hơi, mang theo thủ hạ rời đi.

Nữ tử họ Lâm ngẩng đầu nhìn trần nhà, nháy nháy đôi mắt, nén xuống dòng nước mắt bi thương sắp chảy ra xuống, sau đó xoay người, lộ ra một nụ cười thân thiện mỉm cười, hướng Lăng Tu vươn tay: "Ngươi tốt, ta gọi là Lâm Dao!"

Một cái mặt trái xoan tiêu chuẩn, nhìn qua thì chỉ lớn hơn so với bàn tay một chút mà thôi, tựa như một tiểu nữ bước ra từ bức tranh vậy, mắt to hơn so với nữ hài bình thường, ánh mắt của nàng rất có thần, dường như trong con ngươi có từng tia gợn nước vậy.

Mũi thẳng tắp, mang đầy vẻ nữ tính, môi anh đào mềm mại, một cái mái tóc đen sẫm ngang vai, hợp với nụ cười thân thiện của, như cánh hoa đào nở rộ vậy xinh đẹp động nhân.

Lăng Tu nhàn nhạt liếc nàng, vừa rồi cái tên gọi là Tôn Khôn của Hải Vệ Quân cho hắn ấn tượng cực kém, mà vật họp theo loài, nhân dĩ quần phân, ấn tượng của hắn đối với nữ tử này cũng giảm xuống đến đáy cốc.

"Chúng ta không cần thiết phải quen biết!"

Bỏ lại một câu nói, xoay người trực tiếp đi ra ngoài.

Nhìn thấy một màn này bác sĩ cùng hộ sĩ đều trợn mắt hốc mồm bất ngờ đứng ở tại chỗ, thật giống như thấy được một chuyện không thể nào có thể tin được lại xuất hiện.

"Trời ạ, người nam nhân kia lại chế nhạo Lâm tiểu thư."

"Có thể được Lâm tiểu thư thưởng thức, không biết là phải tu mấy đời mới có phúc như vậy, cái tên kia lại cứ bỏ qua như vậy."

"Hắn là người ngoài hành tinh sao?"

Không có người nào không khiếp sợ, Lâm Dao cũng giống như vậy, khuôn mặt xinh đẹp đều là vẻ ngạc nhiên, tay còn vẫn duy trì động tác vươn ra, dù thế nào cũng không nghĩ tới đối phương sẽ dùng phương thức như vậy đáp lại bản thân. Bất quá nàng phục hồi lại tinh thần rất nhanh, bước nhanh đuổi theo, mở rộng ra hai cánh tay ngăn trở ở trước mặt Lăng Tu.

Hơi có chút tức giận nói: "Này, người kia sao lại vô lễ như vậy?"

"Không muốn quen biết với ngươi chính là vô lễ?" Lăng Tu hỏi lại.

"Ta..." Lâm Dao thoáng cái bị hỏi đến ngậm miệng, tìm không được bất luận cái gì để phản bác.

Lăng Tu cũng không nghĩ tới việc nói nhảm nhiều với nàng, chuẩn bị vòng qua nàng rời đi.

Lâm Dao vừa thấy, nhất thời lại ngăn ở trước mặt hắn.

"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Lăng Tu ngẩng đầu, đạm mạc nói, giọng nói tương đương không tốt.

Lâm Dao bĩu môi, nhãn thần kiên nghị nói: "Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, ta muốn biết tên của ngươi."

"Ta nói, chúng ta không cần phải quen biết, nghe không hiểu tiếng người sao?" tâm tình Lăng Tu có chút vô cùng lo lắng, trực tiếp đẩy nàng ra, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài bệnh viện.

"Ngươi..."

Lâm Dao tức vô cùng, thật sự là không nghĩ ra tại sao trên đời này có thể có tên như vậy, hơn nữa còn như một tòa băng sơn vậy, bất quá nàng cũng không buông tha, bước nhanh đi theo.

*

Ra khỏi bệnh viện, Lăng Tu liền đi vào tiệm bán quần áo.

Đoạn đường này hắn vô cùng phiền muộn, bởi vì cái nữ nhân gọi là Lâm Dao kia, vẫn cách hắn năm sáu mét, vô luận hắn đi nhanh hay đi chậm, đều vẫn duy trì khoảng cách này. Hắn thực sự là không biết, trước khi còn hôn mê, hơn nữa trên người còn có mấy vết thương, mà lại có thể lực làm được điểm này, lẽ nào cũng giống như hắn, có năng lực khôi phục thân thể nhanh chóng?

Vẫn giữ vững trạng thái như vậy nửa giờ, hắn thật sự là nhịn không được.

Xoay người, đi vài bước tới gần Lâm Dao, lạnh giọng hỏi: "Ngươi theo ta làm cái gì?"

"Ai nói ta theo ngươi, đường đi ở trước mặt, đau có phải của riêng ai, ngươi chẳng qua là đi ở trên lộ tuyến của ta mà thôi." Lâm Dao vuốt tay, vẻ mặt vô tội nói.

Lăng Tu lắc đầu, hừ nhẹ nói: "Da mặt của ngươi thật là dầy!"

Lâm Dao cười cười, lộ ra hai hàng răng trắng tinh chỉnh tề: "Cảm ơn khích lệ!"

Lăng Tu gần như muốn điên, hắn vốn cho là, trên đời này ngoại trừ Đường Tiểu Mạt có thể để cho hắn phát điên thì tuyệt đối không có người thứ hai, kết quả đi tới tân thế giới lại đụng phải Lâm Dao này, hắn mới hiểu được mình nghĩ có bao nhiêu sai lầm.

"Trò khôi hài nên kết thúc!"

Hừ nhẹ một tiếng, xoay người đề khí chạy như điên.

Mặc dù không có toàn lực chạy trốn, tốc độ cũng là cực nhanh, như Tật Phong vậy xẹt qua con đường, tạo ra một cổ kình phong vũ động.

Lâm Dao không cam lòng, lập tức đuổi theo.

Lăng Tu nhìn lại, chau mày, hắn thật không ngờ Lâm Dao có thể đuổi kịp tốc độ của mình, lúc này lại gia tốc.

Sau khi hắn chăm chú, tất nhiên Lâm Dao làm sao có thể so được.

Mắt thấy khoảng cách của hai người càng kéo càng xa, cũng không muốn mất đi bóng dáng của Lăng Tu, Lâm Dao quýnh lên, lớn tiếng hô hoán: "Bắt kẻ trộm, nhanh bắt kẻ trộm trước mặt a."

"Kẻ trộm? Làm sao?"

"Thấy được, nơi này!"

"Lại ở trên đảo chơi cái việc bẩn thỉu này, quả thực không thể tha thứ, nhanh bắt hắn lại."

Người đi trên đường tất cả đều như đánh máu gà hai mắt đỏ ngầu điên cuồng nhào tới hướng Lăng Tu, đường phố nhất thời loạn thành một đống.

"Ta! @#%..."

Trong lòng Lăng Tu đã không nhịn được đang mắng mẹ nó, quay đầu lại cừu hận trừng Lâm Dao, tức giận đến sắc mặt xanh xám.

"Bắt hắn lại!"

Một tên không rõ chân tướng bị mê quần chúng hoặc hô to muốn làm anh dũng mà nhào tới.

Lăng Tu hừ nhẹ một tiếng, hai chân chợt đạp mặt đất một cái, cả người lăng không nhảy lên, chân đạp vai bốn năm người rời khỏi vòng vây, cuối cùng dùng tư thế một chân quỳ xuống đất vững vàng rơi xuống đất, sau đó liếc nhìn đoàn người sôi trào, rồi như một đạo điện quang chạy về hướng xa xa.

"Nhanh bắt hắn lại, đừng cho hắn trốn thoát !"

Càng ngày càng nhiều người gia nhập truy kích hắn, hắn có dũng khí chuột chạy qua đường bị người người gọi đánh.

"Cái nữ nhân kia thật đáng chết!"

Lăng Tu cắn răng, thật là ủy khuất cùng uất ức, từ khi lên Hương Đảo, hắn chưa bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ chật vật như vậy.

Ngẩng đầu nhìn các dẫy nhà cao bẩy tám tầng ở hai bên trái phải, khi đang cấp tốc chạy trốn thì hắn đột nhiên thắng gấp, rồi nhảy lên, đi lên trên vách tường cao tới ba bốn thước, mười ngón tay khảm vào tường, như leo lên băng sơn vậy leo lên phía trên, trên mặt tường chỉ để lại từng dấu móng tay.

"Hắn... Hắn là đại năng giả!"

"Đây là cái năng lực gì, tường dày như thế mà bị mười ngón tay của hắn đâm vào như đậu hũ vậy."

"Người kia có lai lịch gì a? Cũng quá kinh khủng rồi!"

Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, không nhịn được cũng hít một hơi.

Lâm Dao cũng ngơ ngẩn, lộ ra một nụ cười thoải mái, trong mắt tràn đầy vẻ tán thưởng, tự lẩm bẩm: "Không nghĩ tới ngươi còn là một đại năng giả, vậy ta nhất định phải thuyết phục ngươi gia nhập Hải Vệ Quân của chúng ta."

 

 

Bình Luận (0)
Comment