Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch Full)

Chương 743 - Chương 744: Thân Phận Lộ Ra Ngoài Ánh Sáng

Danh Sách Chương - Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch) - vipTruyenGG.com Chương 744: Thân phận lộ ra ngoài ánh sáng

 

 

 

Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Dịch giả: Quyen.lv

Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.

3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.

Nhìn đám thủ hạ kêu thảm ngã xuống đất, mắt trợn trắng, sùi bọt mép, tâm tình Tạp Địch Nặc tương đối khá hôn, liền tạm thời quên đi cái vết thương trên người, cười hắc hắc nói: "Đấu với ta, các ngươi còn non lắm!"

Vừa dứt lời, sắc mặt chợt biến, bởi vì Lâm Dao đang đạp lên trên mặt, như Linh Yến bay đến.

"Mẹ nó, cô nàng này lại có võ nghệ cao cường như vậy, còn có thể để cho người sống hay không."

Chửi bới một tiếng, Tạp Địch Nặc xoay người liền chạy, hắn biết rõ chính bản thân cũng không phải là đối thủ của Lâm Dao, lúc này không chạy, còn đợi khi nào.

Chỉ là tốc độ của Lâm Dao cực nhanh, chớp mắt liền nhảy lên tới mái nhà, cầm trường kiếm tập sát tới hướng hắn.

"Tạp Địch Nặc, ngươi chạy không thoát được!" Lâm Dao quát lên.

"Chạy không được cũng phải chạy, lẽ nào đứng bất động ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói hay sao?" Tạp Địch Nặc vừa chạy vừa quay đầu lại trả lời, hơn nữa không ngừng phun phóng rắm thì màu vàng.

Nhưng Lâm Dao phản ứng dị thường linh hoạt, luôn có thể tránh khỏi phạm vi công kích, sau đó không ngừng rút ngắn khoảng cách với hắn.

Trong lòng Tạp Địch Nặc không ngừng kêu khổ.

"A ~ "

Hét thảm một tiếng, phần lưng hắn bị Lâm Dao đạp một cước, cả người bay ra ngoài năm sáu mét.

Lần này rơi không nhẹ, xương sống mũi cũng bị đụng sai lệch, thống khổ không dứt. Còn chưa chờ hắn hồi tỉnh lại, một cổ sát ý lành lạnh đã bao phủ hắn lại, quay đầu nhìn lại, sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch, trường kiếm trong tay đối phương, hung hãn đâm tới cổ họng của hắn.

"Ong ong ông ~ "

Tiếng kiếm rung động giống như là tiếng tử thần kêu gọi, làm người ta sinh ra một cảm giác run sợ tận linh hồn.

Tạp Địch Nặc mở to hai mắt, nội tâm sợ hãi tới cực điểm: "Thần nha, vô luận là người nào, mau ra đây ngăn cô nàng này lại, chỉ cần để cho ta tránh thoát khỏi cửa ải khó khăn này, cho dù để cho ta gọi hắn là cha cũng được, ta không muốn chết a!"

"Sưu ~ "

Nhưng vào lúc này, một bóng người lướt đi ra, chắn phía trước hắn, thân hình tuy rằng không tính là cao to, nhưng bây giờ ở trong mắt Tạp Địch Nặc, tựu như cùng một ngọn núi hung vĩ vậy.

Lệ rơi đầy mặt, nội tâm kích động không thôi nói: "Thần nghe được ta cầu xin hay sao, phái cha tới cứu ta, ha ha ha..."

Đối với cái người đột nhiên xuất hiện này, Lâm Dao ngạc nhiên chỉ chốc lát, nhưng khi nàng nhìn rõ ràng đối phương là Lăng Tu thì, có muốn cũng không lập tức thu kiếm được.

Một kiếm này, sát ý lành lạnh, cách yết hầu của Lăng Tu 10 cm thì dừng lại, ngay cả không có thực sự đâm phải Lăng Tu, nhưng kiếm khí kích phát ra, nên vẫn có một cổ kình phong thổi vào mặt, làm tóc trên trán Lăng Tu phiêu động.

Lâm Dao cất kiếm vào phía sau lưng, sát ý lành lạnh trên người biến mất, thay vào đó là ý nhị đặc hữu của nữ tử, nàng ngạc nhiên nhìn Lăng Tu: "Ngươi sao lại tới đây?"

"Vừa lúc đi ngang qua!"

Lăng Tu cười khẽ, hắn đúng là vừa lúc đi ngang qua, chỉ bất quá khi nhìn thấy là Tạp Địch Nặc thì thuận tiện dừng chân mà thôi.

"Đi ngang qua?"

Lâm Dao cau mày lại, quan tâm nói, "Phía sau ngươi là hải tặc, nơi này rất nguy hiểm, ngươi nhanh rời đi."

Lăng Tu lắc đầu, dùng ánh mắt nhìn vào Tạp Địch Nặc: "Ta cố ý đến là vì hắn."

Cái gì...

Lâm Dao nhất thời có chút khó nghĩ, nàng ngửi được một cái dự cảm bất hảo: "Không phải ngươi nói là đi ngang qua sao?"

"Vốn là đi ngang qua, nhưng hắn là bằng hữu của ta, ta không có khả năng mắt mở nhìn ngươi giết hắn." Lăng Tu nói.

Vừa nghe lời này, Tạp Địch Nặc xúc động vạn phần, thốt ra: "Cha a..." Mới vừa vừa ra khỏi miệng thì liền cảm thấy không đúng, nhanh chóng đổi giọng, "Huynh đệ, ta quen biết ngươi, ngươi gọi... Ngươi gọi... mẹ nó, tại sao lại không có nhớ được ta, huynh đệ, ngươi tên là gì?"

Lăng Tu hít một tiếng, sau đó tức giận trả lời: "Lăng Tu!"

"Đúng đúng đúng, chính là cái tên này, ta nhớ ra rồi." Tạp Địch Nặc lúng túng vỗ cái ót cười nói.

Lâm Dao hoàn toàn quên đi Tạp Địch Nặc, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Lăng Tu, lớn tiếng chất vấn: "Tạp Địch Nặc là bằng hữu của ngươi? Hắn là hải tặc a, sao lại là bằng hữu của ngươi?"

"Lẽ nào hải tặc thì không thể làm bằng hữu?" Lăng Tu hỏi lại.

Kỳ thực trong lòng vẫn có một tia áy náy, dù sao Lâm Dao cũng mời hắn ăn cơm, còn nói với hắn chuyện của bản thân khi còn bé, có thể làm được điểm này, nói rõ Lâm Dao thật tình coi hắn là bằng hữu, ít nhất tín nhiệm đã đạt tới trình độ nhất định.

Nhưng bây giờ, hắn vẫn đứng ở mặt đối lập với Lâm Dao, cảm giác này cảm thấy thật thoải mái!

"Chính là như vậy, hải tặc thì không thể làm bằng hữu sao? Cái logic gì vậy." Tạp Địch Nặc gật đầu như con gà con mổ thóc, đứng lên trốn ở phía sau Lăng Tu, cảnh giác nhìn Lâm Dao đang rung động.

Toàn bộ thân thể Lâm Dao đều như đang hơi run run, nàng tin tưởng người nam nhân trước mắt này như vậy, ngay cả chuyện của mình khi còn bé cũng đã nói qua với hắn, thế nhưng... Thế nhưng...

"Lăng Tu, ngươi rốt cuộc là người nào? Ngươi cũng là hải tặc sao?" Nàng có chút không dám tin tưởng hết thảy.

"Đây không phải là rất rõ ràng rồi sao, Lăng Tu huynh đệ của ta đương nhiên là..."

"Ngươi câm miệng cho ta!"

Tạp Địch Nặc chen vào nói, kết quả còn chưa nói xong cũng bị Lâm Dao dùng trường kiếm đằng đằng sát khí chỉ vào thét lên ra lệnh, sợ đến rụt cổ một cái, không dám nói nữa nói.

"Ngươi nói a, ngươi rốt cuộc có phải là hải tặc hay không?" ánh mắt Lâm Dao đỏ một vòng, giờ khắc này, giống như là giữa trời nắng mà có một tiếng sét đánh vào trên người nàng, làm cho nàng hôi phi yên diệt.

Lăng Tu thản nhiên nói: "Trong lòng ngươi kỳ thực đã có kết quả rồi không phải sao?"

Hắn làm sao có thể không biết trong lòng Lâm Dao đã xem hắn là hải tặc , mở miệng giải thích vào lúc này là không có kết quả gì cả, hơn nữa hắn cũng không cần phải giải thích, quan hệ với Lâm Dao cũng tối đa chỉ có thể tính là bình thủy tương phùng mà thôi, còn nữa, thuyền của hắn là hắc thuyền, cho dù giải thích như thế nào đi nữa, mình cũng vẫn không thoát khỏi.

"Ta muốn chính miệng ngươi nói!" Lâm Dao khó có thể bảo trì trấn tĩnh, trường kiếm đã chỉ hướng Lăng Tu.

Lăng Tu trầm mặc chỉ chốc lát, nói: "Ta không phải là hải tặc."

Nghe nói lời ấy, nước mắt của Lâm Dao đã không khống chế được mà chảy xuôi xuống, ở trên gương mặt lưu lại hai hàng nước mắt: "Đến lúc này, vì sao ngươi còn phải lừa dối ta?"

Lăng Tu bất đắc dĩ cười khổ, hắn biết sẽ có kết quả như vậy.

"Tin tưởng hay không không trọng yếu, ta chỉ muốn mang đi Tạp Địch Nặc, còn có, ta không muốn là địch với ngươi."

Bỏ lại một câu nói, xoay người rời đi.

Tạp Địch Nặc sau khi tĩnh hồn lại, nhanh chóng hớt ha hớt hải đuổi kịp.

Lâm Dao đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Lăng Tu rời đi mà suy nghĩ xuất thần, vừa mới đây không lâu, nàng còn tràn ngập cảm kích hảo cảm đối với người đàn ông này, nàng tin tưởng hắn như vậy, kể cho hắn chuyện của chính bản thân, mà hắn cũng phi thường lắng nghe.

Nàng cho rằng, đời này đã gặp một nam nhân tri kỷ, một nam nhân hiểu nàng, một cái nam nhân thần bí mà lại cường đại...

Thế nhưng, khi thân phận người nam nhân kia lại là hải tặc thứ mà nàng căm hận đến tận xương cốt thì, hết thảy tất cả, đều trở thành chê cười, cực kỳ châm chọc.

"Vì sao? Vì sao?"

Trong lòng Lâm Dao đang tự hỏi mình, một loại cảm giác phẫn hận cùng nhục nhã xông lên đầu, nước mắt làm ướt viền mắt.

Cuối cùng, nàng giống như là nổi điên vậy, cầm trường kiếm đâm về phía cái bóng lưng kia, kiếm ý bi thống mà dứt khoát...

 

 

Bình Luận (0)
Comment