Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Mười vạn Ruby thành giao, vì tiền, Phong lão đầu bán luôn cả chính mình, giúp Tạp Địch Nặc hút máu độc ở vết thương trên mông. Tạp Địch Nặc thì nằm úp sấp trên mặt đất, phát sinh từng đợt thanh âm thoải mái vui sướng.
"Lão mê tiên, các ngươi đây là... Làm gì chứ?"
Một cái thanh âm quen thuộc vang lên, Phong lão đầu ngẩng đầu, đón nhận một gương mặt lười biếng, không phải là Khương Hạo Tuấn thì là ai, nhất thời cả người như bị điện giật, đứng im ở tại chỗ.
Khương Hạo Tuấn như là hiểu cái gì đó, làm một cái biểu tình phi lễ chớ nhìn, lập tức xoay người rời đi: "Không cần quản ta, ta chỉ là đi ngang qua, các ngươi tiếp tục, ha hả... Tiếp tục!"
"Đệt con mẹ nó, Khương tiểu tử ngươi đứng lại đó cho ta!"
Phong lão đầu khẩn trương, như là bị đạp phải đuôi cáo, bước đi như bay vọt tới trước mặt Khương Hạo Tuấn, "Tình huống không như tiểu tử ngươi nghĩ đâu."
"Đúng đúng đúng, lão gia tử chỉ là hút máu độc giúp ta, chúng ta cũng không phải là đang làm cái gì đó đó." Tạp Địch Nặc một bên kéo quần một bên thì lên tiếng phụ họa.
"Không cần giải thích, giải thích chính là che giấu." Khương Hạo Tuấn cười nói.
"Đệt con mẹ nó, nói với ngươi cũng không hiểu. Quên đi, trước hết không cần nói cái này, ta hỏi ngươi, ngươi không coi thuyền, chạy tới nơi này làm cái gì? Nếu như thuyền bị người đánh cắp, lão tử ta nhổ một cục đàm dìm ngươi chết đuối." Phong lão đầu trách cứ.
Tạp Địch Nặc gật đầu như con gà con mổ thóc, bởi vì bị Khương Hạo Tuấn vặn vẹo sự thực, cho nên tâm lý cực kỳ không thăng bằng trừng Khương Hạo Tuấn: "Lại thêm ta một cái thần thí, cho hắn chết ngọp vì thúi!"
Ánh mắt Khương Hạo Tuấn trở nên nghiền ngẫm hẳn lên: "Lão mê tiên, xem ra hai người các ngươi thật sự có gian tình gì a, ngay cả nói chuyện cũng có đôi như vậy."
Vừa nghe lời ấy, Phong lão đầu và Tạp Địch Nặc liếc mắt nhìn nhau, cái hình ảnh khó coi vừa rồi, vừa nghĩ thôi cũng tự mình đã nổi lên một tầng da gà, sau đó cùng cách đối phương rất xa, như là phòng ôn dịch vậy.
"Mẹ nó, ngươi là ai? Có biết nói chuyện như vậy rất dễ bị đánh hay không?" Tạp Địch Nặc trợn mắt trừng Khương Hạo Tuấn.
"Bá ~ "
Trường đao ra khỏi vỏ, mũi đao sắc bén nhắm thẳng vào yết hầu của Tạp Địch Nặc.
Khương Hạo Tuấn thần tình lãnh lùng, hừ nhẹ nói: "Vậy ngươi là ai?"
"Rầm ~ "
Tạp Địch Nặc giật mình, chật vật nuốt nước miếng một cái, mồ hôi lạnh ùa ra từ thiên thiên vạn vạn cái lỗ chân lông, hắn vẫn lần đầu tiên gặp phải đao ý bén nhọn như vậy.
"Đệt con mẹ nó, làm gì đó tiểu tử, mau đưa đao bỏ xuống, đều là bằng hữu, lăng tiểu tử cũng quen biết hắn." Phong lão đầu nhanh chóng hoà giải.
Nhắc tới Lăng Tu, Khương Hạo Tuấn chần chờ một lát sau liền đem đao thu hồi, ngược lại hỏi: "Lão mê tiên, Tu ca đi đâu rồi?"
"Còn có thể đi đâu, đang chiến đấu cùng Hải Vệ Quân." Phong lão đầu tức giận.
Thần sắc Khương Hạo Tuấn ngưng trọng, vội hỏi: "Ở địa phương nào? Ta đi giúp hắn."
"Giúp cái cầu, ngươi hộ tống chúng ta bình yên trở về trên thuyền là được, một mình lăng tiểu tử là có thể ứng phó được rồi." Phong lão đầu trách mắng.
Vừa dứt lời, một Hải Vệ Quân xuất hiện ở đầu ngõ, phát hiện đám người bọn họ đang đứng ở đây.
Khi hắn chuẩn bị thổi còi hô hoán các Hải Vệ Quân khác thì, Khương Hạo Tuấn lướt tới như một tia thiểm điện màu đen, trường đao ra khỏi vỏ, chém ngang qua hư không, lưu lại một đường vòng cung hung hãn, như là một thanh thần binh xuất quỷ nhập gác ở trên cổ người Hải Vệ Quân này.
Đao phong lãnh ý lành lạnh như một cơn lốc bao trùm toàn bộ, người Hải Vệ Quân này sợ đến sắc mặt trắng bệch, đâu còn dám dùng sức thổi còi nữa.
"Mẹ nó, bằng hữu của Lăng Tu cũng đều biến thái như vậy sao!"
Tạp Địch Nặc khiếp sợ không thôi, hắn thập phần xác định, mới vừa rồi Khương Hạo Tuấn không có sử dụng bất kỳ năng lực gì, chỉ có dùng lực lượng của thân thể, khoảng cách hơn mười thước là bị rút ngắn trong chớp mắt, súc địa thành thốn, quả thực giống như là thuấn di vậy, tuyệt đối là cao thủ chân chính.
Sau đó, liền lại ý vị thâm trường nhìn Phong lão đầu.
Phong lão đầu thấy ánh mắt hắn phức tạp, lại liên tưởng đến lời Khương Hạo Tuấn vừa rồi nói, nhất thời là nổi lên một tầng nổi da gà, dưới thân cúc hoa co rụt lại: "Đệt con mẹ nó, ngươi nhìn ta làm chi?"
"Lão gia tử, Lăng Tu cùng vị tiểu ca này đều là lợi hại như vậy, vì sao ngươi lại yếu như vậy nè?" Tạp Địch Nặc nghĩ trăm lần cũng không ra.
"Yếu cái đầu ngươi ah!"
Phong lão đầu tức giận đến thổi râu mép trừng mắt.
Giờ này khắc này, Khương Hạo Tuấn đã dùng sống dao làm người Hải Vệ Quân kia choáng váng, nhìn lại, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, chỉ Phong lão đầu miệng: "Lão mê tiên, môi của ngươi sao lại biến thành màu tím đen thế kia? Như là bị bàn ủi nóng đỏ đốt qua vậy."
Phong lão đầu dùng vũng nước nhìn bản thân một chút, mắt lão nhất thời là trợn to: "Đệt con mẹ nó, ta cũng trúng độc!"
Ngược lại hai mắt phun lửa trừng Tạp Địch Nặc, ánh mắt kia giống như là muốn sát nhân.
"Lão gia tử, ngươi nhìn ta làm cái gì, chuyện này không liên quan đến ta a, là chính bản thân ngươi không nhịn được bị tiền tài mê hoặc a." Tạp Địch Nặc lui về phía sau.
"Ngươi cái tên vương bát vô liêm sỉ này, còn dám tại trốn tránh trách nhiệm hay sao?"
Phong lão đầu cười lạnh không ngừng tới gần hắn, lúc này đã triệt để mất đi lý trí, vì mười vạn Ruby mà làm chuyện mất mặt như vậy, không chỉ có bị Khương Hạo Tuấn nhìn thấy, còn để cho mình trúng độc, có thể nói là tiền mất tật mang, cái gì mà người giàu có, cái gì mười vạn Ruby, hắn hiện tại chỉ muốn giết chết cái tên trước mắt này.
"Ngươi ngươi ngươi... Ngươi đừng lại đây, ta sẽ đánh ngươi, rất tàn nhẫn."
"Tàn nhẫn? Ta hiện tại sẽ khiến cho ngươi biết cái gì là tàn nhẫn!"
Phong lão đầu chửi rủa một tiếng rồi nhào tới, hai người giống như là hai con chó mẹ tranh đoạt quyền giao phối mà vung tay tấn công nhau, hỗn loạn cắn xé cùng một chỗ.
Kéo lỗ tai, móc mũi, hầu tử thâu đào..., các loại ám chiêu tổn hại đều được thi chiển ra.
Khương Hạo
Cùng lúc đó, Lăng Tu và Lâm Hải đang tiến hành chém giết kịch liệt.
Chiến trường hỗn loạn thành một đống, thân thể Lăng Tu đột nhiên liền ngưng lại, hai mắt đầy tinh mang thiểm lược, hai tay nhanh như điện mang, phát lực toàn thân, lao tới, khắp bầu trời đều là quyền ảnh quay cuồng, như gió xoáy hung hăng bao phủ hướng Lâm Hải.
Từng tiếng va chạm âm vang lên liên tiếp, hai người đồng thời đánh về phía một cái cửa hàng gần đó, lại bị ngói cùng bụi bặm vùi lấp lần nữa. Bất quá lý trí đều bị ý chí chiến đấu bao phủ, hai người hét lên, lại va chạm lần nữa, cường độ tứ chi đạt tới đỉnh phong.
Điên cuồng! Vui sướng! Hoa cả mắt!
Trên người hai người đều phát ra sát ý thật kinh khủng, cả con đường đã có rất nhiều hố to, vết nứt, bụi bặm, mảnh ngói..., khắp nơi đều là hỗn độn không chịu nổi.
Đám Hải Vệ Quân ở phụ cận xem cuộc chiến đã không còn suy nghĩ được nữa, chiến đấu như vậy, đơn giản là đã khiêu chiến năng lực chịu đựng của bọn họ, bọn họ thực sự không nghĩ ra, thân thể huyết nhục của Lăng Tu làm sao có thể đối chiến kịch liệt với thiếu tá của bọn họ, công kích một cách điên cuồng, đổi lại là bất cứ người nào, sợ sớm đã gân cốt bạo liệt mà chết rồi.
"Lăng Tu, Lâm Hải ta rất thưởng thức thực lực của ngươi, ở trong đám hải tặc bị truy nã, ngươi tuyệt đối có thể bài danh trước hai mươi, đây là khẳng định đối với ngươi, bất quá mạng của ngươi, ta đã lấy!"
Lâm Hải lạc giọng bạo rống, thân thể kim loại cường thế lao tới gần, tay phải nắm lại rất nhanh, tiếng gió thổi mang theo kinh phong phô thiên cái địa.