Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Sợ hãi, khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung!
Đám Hải Vệ Quân bị chính thiếu tá của mình thi triển ra năng lực làm cho sợ hãi thật sâu, thân thể nát bấy hóa thành vô số khối kim loại mà lại có thể lông tóc không tổn hao gì, còn có thể một lần nữa ngưng tụ thành một người sống sờ sờ, đây quả thực giống như là pháp thuật tà ác nào đó, làm cho lòng người kinh hãi đảm chiến, nếu không phải vì tận mắt nhìn thấy, coi như là đánh chết bọn họ cũng không tin tưởng trên đời này sẽ có chuyện như vậy.
Trong đầu Lăng Tu bỗng nhiên hiện lên lời Tạp Địch Nặc nói lúc trước, từ lần huấn luyện ma quỷ kia người còn sống sót đều là dã thú biến thái, cái năng lực này của Lâm Hải đâu chỉ biến thái, càng khó giải thích nữa cơ, nó không khác gì người máy hủy diệt trong phim ở Nguyên Thế Giới, phấn thân toái cốt mà vẫn có thể sống lại một lần nữa, lẽ nào cũng phải đẩy vào một cái lò luyện có nhiệt độ cao mới có thể giết chết hắn?
"Thế nào? Rất khiếp sợ sao?"
Khóe miệng Lâm Hải lại xuất hiện một nụ cười, nhìn ra được, hắn rất hưởng thụ khi người khác cảm thấy khiếp sợ, "Năng lực của ta là thân thể kim loại hóa, xác thực nói, ta là một người thủy ngân, một khi thân thể của ta hóa thành thủy ngân, bất luận công kích nào cũng vô hiệu với ta, nói cách khác, vô luận ngươi đánh như thế nào cũng không đánh bại được ta."
Lăng Tu phục hồi lại tinh thần ánh mắt tập trung một lần nữa, không nói được lời nào, thân thể "Sưu" một tiếng nhanh chóng thối lui hơn ba thước, nhặt lên một khẩu súng etpigôn, nhắm ngay vào Lâm Hải bắn một phát.
"Phanh ~ "
Kèm theo một tiếng súng nổ vang, viên đạn màu đen tựa như một cái đầu mãnh thú tức giận, như xé rách không gian, hung hãn tập sát về hướng Lâm Hải.
Đâm vào từ mi tâm, lại bay ra từ sau ót, nhưng hình ảnh máu loãng phun tung tóe theo dự liệu cũng không có xuất hiện, mà tạo thành một cái lỗ xuyên từ trước ra sau đầu.
Xuyên thấu qua cái này lỗ thủng, có thể thấy tình huống ở phía sau đầu Lâm Hải...
Bên trong là dịch thể màu ngân bạch đang ngọa nguậy, da dẻ bên ngoài cái lỗ thủng cũng đang sinh động lên, lỗ thủng này đang được lấp đầy mới tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Tê...
Đám Hải Vệ Quân nhịn không được cũng phải rùng mình, đầu bị xuyên qua mà vẫn có thể tự phục hồi như cũ, đây thật là kinh thế hãi tục, thật thật là kinh khủng đến cực điểm!
Bọn họ giống như là thấy được sự tình sợ hãi nhất trên thế giới, thân thể nhịn không được mà rùng mình, mồ hôi lạnh ùa ra như mưa.
Lăng Tu cũng đứng im ở tại chỗ, vẫn duy trì động tác giơ súng như trước, nòng súng đang bốc ra làn khói thuốc súng màu trắng, trên mặt là vẻ khó tin, làm sao có thể? Thân thể huyết nhục làm sao có thể hoàn toàn hóa thành kim loại?
"Không phải là ta đã nói với ngươi sao? Bất kỳ công kích nào đều là vô hiệu với ta!"
Lâm Hải tự hào nhe răng cười một tiếng, khi hắn nói ra một chữ cuối cùng thì, sâu trong đáy mắt là sát ý lành lạnh bắt đầu khởi động, thân thể bạo khởi, giống như một đầu man ngưu lao tới gần Lăng Tu, nơi đi qua, lưu lại từng đạo tàn ảnh, vũ động đùi phải đá về phía ngực Lăng Tu.
Đầu ngón chân xé rách không khí sinh ra âm hưởng vang dội, ẩn chứa kình lực đáng sợ.
Ánh mắt Lăng Tu co rút, lui về phía sau, để làm giảm bớt lực, cùng lúc đó, tay phải xoay chuyển quỹ tích, tinh chuẩn chặn lại.
Ào ào...
Từ khi bắn người ra chiêu, rồi đến khi Lăng Tu ra chiêu chặn lại, toàn bộ quá trình đều nhanh như thiểm điện. Đám Hải Vệ Quân cảm thấy hoa mắt, chân phải Lâm Hải đã va chạm cùng hữu quyền của Lăng Tu.
"Oành ~ "
Một tiếng nổ nặng nề, lực lượng vô cùng như một cơn lốc quết hướng về bốn phía.
Hai người ai cũng không có lui ra ngoài, giằng co ở cùng nhau, mặt đất bọn họ đứng, đã sụp đổ xuống thành hai cái hố to, đá vụn quay cuồng, vết nứt trải rộng, bụi bặm mù trời.
Rống!
Trong cổ họng Lâm Hải phát ra một tiếng rống như dã thú, lực lượng mênh mông ùa ra.
Lăng Tu chỉ cảm thấy một cổ lực lượng cường đại đến không thể tưởng tượng nổi cuốn tới, một lực khó có thể ngăn cản, miệng phun máu tươi, bay trên không trung ra bảy tám thước, từng ngụm từng ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng hắn, ngũ tạng lục phủ phảng phất như bị vỡ vụn, không ngừng ho ra máu.
Lâm Hải khai hỏa toàn bộ năng lực, không chỉ l không cách nào lại bị thương, lực lượng càng tăng lên về chất.
"Ha ha ha... Chết đi!"
Rống to dữ tợn kèm theo hưng phấn, thần tình của Lâm Hải như điên cuồng lao đi, giống như trâu rừng chạy như điên, cường thế lao tới gần Lăng Tu, nắm chặt kim quyền mang theo lực lượng như sóng lớn vỗ bờ hung ác độc địa vô cùng.
Lăng Tu trợn to hai mắt, con ngươi run rẩy kịch liệt, nếu bị một quyền này đập trúng, sợ là hắn không chết cũng phải trọng thương, nhưng dùng trạng thái của hắn bây giờ, căn bản là không cách nào né tránh được.
"Sưu sưu sưu ~ "
Quyền thép của Lâm Hải xé rách trời cao gào thét lao tới, trên mặt hắn có một nụ cười dử tợn.
"Keng ~ keng ~ keng ~ "
Ở vào lúc chỉ mành treo chuông, gác chuông ngay chính giữa Hương Đảo vang lên thanh âm liên hồi, tiếng chuông giống tiếng sấm vậy, rung động tâm thần.
Lâm Hải vốn đang cường thế tập sát đi qua thì liền ngừng lại trong sát na, ngừng lại ở cách khuôn mặt Lăng Tu 10 cm. Nắm tay ngừng, thế nhưng quyền phong đánh thẳng tới lại vẫn làm mái tóc đen của Lăng Tu phát động.
Lăng Tu ngơ ngẩn nhìn một quyền trước mắt này, hô hấp không tự chủ được mà ngừng lại, mồ hôi hột như hạt đậu vậy lăn xuống từ cái trán, trong lòng cũng kinh hãi đồng thời cũng cảm thấy nghi hoặc không cách nào giải thích được.
"Thiếu tá?"
Chúng Hải Vệ Quân càng không rõ, vì sao không có cho địch nhân một cái đòn nghiêm trọng, mà lại dừng tay ở thời khắc mấu chốt này?
"Là đến giờ thiếu tá tắm!" thần tình Tôn Khôn chất phác nói.
Cái gì...
Một đám Hải Vệ Quân đều há hốc mồm, bọn họ lúc này mới bỗng nhiên ý thức được thiếu tá của bọn họ là một tên thích sạch sẽ, ngay cả tắm mà hắn cũng đặt giờ, cho nên thiếu tá của bọn họ chỉ ó thể duy trì chiến đấu liên tục trong một giờ.
Lâm Hải thu quyền, thân thể đứng thẳng, ngẩng đầu nhìn phương hướng gác chuông, nhíu mày, gãi gãi cái ót nói: "Cái này là làm khó ta, ta phải đi tắm? đi tắm hay là sao? Hay là đi tắm?"
Tắm?
Lăng Tu ngạc nhiên, nghĩ thầm: Tên này đang làm cái gì?
"Thiếu tá, mau đưa hắn rồi lại đi tắm được không?."
"Đúng vậy, cũng không có tốn thêm mấy giây."
"Thiếu tá, mau ra tay a, báo thù vì các huynh đệ đã chết!"
Nội tâm đám Hải Vệ Quân lo lắng không dứt, lớn tiếng la lên.
"Tất cả im miệng cho ta!"
Lâm Hải lạnh lùng nhìn chòng chọc bọn họ, dáng dấp thật là hung thần ác sát, để cho đám Hải Vệ Quân đều câm như hến ngậm miệng lại.
Rồi cúi đầu nhìn về phía Lăng Tu, vẻ mặt vẻ dử tợn: "Lăng Tu, sẽ cho ngươi sống lâu một chút, chờ sau khi ta tắm xong lại đến lấy tính mệnh của ngươi."
Bỏ lại một câu nói, Lâm Hải xoay người, lập tức chạy như điên hướng về tổng bộ Hải Vệ Quân.
"Thiếu tá, gần đây có nhà tắm, ngài có thể không cần về quân bộ." Tôn Khôn hô to.
"Đánh rắm, nhà tắm dơ bẩn như vậy, làm sao có thể tắm được?" hừ lạnh một tiếng quở trách rồi chạy đi như bay.
Lăng Tu kinh ngạc, cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh biến cố bực này, hắn dở khóc dở cười.
Hắn và Lâm Hải không phải là đang tiến hành sinh tử đại chiến sao?
Lâm Hải đang làm gì? Tắm? Là vì cái bệnh thích sạch sẽ sao?