Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Tiếng ầm ầm càng lúc càng lớn, càng ngày càng âm vang, ngoài khơi bốn bề dậy sóng.
Thần tình của Phong lão đầu là kinh khủng cùng đờ đẫn, thật giống như thấy được tận thế đến tới nơi rồi vậy.
"Đó là cái gì? Không biết có phải là bão tố không?"
Khương Hạo Tuấn nhìn về phía phương xa, chân mày cau lại.
"Cái gì mà bão tố, đó là... Đó là Hải Long phong bão!"
Thanh âm của Phong lão đầu hơi run rẩy.
"Hải Long phong bão?"
Khương Hạo Tuấn không hiểu tự vỗ ót, "Lão mê tiên, cái gì là Hải Long phong bão?"
"Một loại tai hoạ có thể đem thuyền của chúng ta kéo thành mảnh nhỏ, tai nạn chân chính trên biển!"
Trên mặt Phong lão đầu hiển hiện một vẻ sợ hãi nồng nặc, "Tuyền đường do ta chế định sẽ không thể gặp phải thứ này, nhất định là có vấn đề, nhất định là có vấn đề."
Nói xong, nhổ xuống một cọng tóc từ trên đầu, nắm ở trong tay, mặc cho gió biển thổi, sau đó quan sát phương hướng. Lúc này liền nổi trận lôi đình, níu lấy cổ áo Khương Hạo Tuấn, tức giận quát: "Đệt con mẹ nó, ngươi lái thuyền cái kiểu gì vậy, lệch khỏi quỹ đạo ta chế định hơn một trăm km."
Khương Hạo Tuấn cũng phát cáu, hất tay của hắn ra, trợn to hai mắt nhìn hắn chằm chằm: "Nếu không phải là do ngươi kiếm cớ lười biếng, thuyền có thể đi nhầm phương hướng được sao? Phong lão quỷ, không nên đem tất cả mọi chuyện đều đổ lên trên người của ta."
"Bà ngoại ngươi ah, lão đầu ta nói rất rõ ràng, ta đang nói chuyện chính sự cùng lăng tiểu tử, ngươi suốt ngày chỉ biết luyện võ không phục thì tìm lăng tiểu tử oán giận đi, nói với ta cái quần gì!"
"Bớt cầm Tu ca ra nói chuyện đi, Tu ca nói rất rõ ràng, nói chuyện với ngươi đều không phải là chính sự."
"Đệt con mẹ nó, Thuyền đi sai phương hướng còn trách lão đầu ta?"
"Vốn chính là lỗi của ngươi, nếu ngươi đúng giờ đi vào khoang lái thì đâu có việc này, đây không phải là lỗi của ngươi thì là của người nào?" Khương Hạo Tuấn lớn tiếng kêu ầm lên.
"Dựa vào... Ngươi..."
"Được rồi!"
Một tiếng thét như sấm sét vậy, ngăn lại cuộc tranh cai này.
Phong lão đầu và Khương Hạo Tuấn sửng sốt, nhất tề nhìn về phía Lăng Tu.
"Bây giờ không phải là thời điểm tranh cãi, nghĩ biện pháp né qua tràng tai nạn này mới là chính sự." Lăng Tu hơi nhăn mặt, thản nhiên nói.
Phong lão đầu gật đầu, cắm cái tẩu vào thắt lưng, quát lên: "Khương tiểu tử, thả buồm xuống, chờ Hải Long Phong bão tới thì, các ngươi dùng tốc độ nhanh nhất hất nước biển ra khỏi thuyền, lão đầu ta phụ trách khoang lái, mau mau, chớ ngẩn ra đó, động."
Ho khan vài tiếng, như là động viên cổ vũ sĩ khí phất tay nói: "Tuy rằng Hải Long phong bão thuộc về khó khăn cấp một trên biển, nhưng cũng không phải trăm phần trăm không có hi vọng sống, các ngươi yên tâm, Phong Tử Tiêu ta ở đây thề, nhất định sẽ đem các ngươi đi ra ngoài, bằng không cái đồ vật phía dưới sẽ rút ngắn một cm mỗi ngày, cho đến khi triệt để không còn..." Thanh âm hơi ngừng, bởi vì hắn phát hiện Lăng Tu và Khương Hạo Tuấn đều không nhìn hắn, nghe hắn nói chuyện, mà mỗi người đều đi làm chuẩn bị.
"Đệt con mẹ nó, người trẻ tuổi bây giờ thật là không có một chút kiên trì nào, xa xa không bằng lão đầu ta ngày sưa!"
Lắc đầu, than thở, xoay người đi vào buồng điều khiển, nghe tiếng ầm ầm càng ngày càng gần, cũng càng lúc càng lớn, bước tiến của hắn cũng tăng nhanh, đến cuối cùng như thỏ con bị kinh sợ chạy rất nhanh, nhanh như chớp chạy tới buồng điều khiển.
...
Lăng Tu đứng ở đầu thuyền, không nháy mắt một cái nhìn chăm chú vào phía trước, bầu trời đầy mây đen quay cuồng, nước mưa mang theo cảm giác mát nhè nhẹ rơi xuống từ không trung, gió biển gào thét, ngoài khơi sóng dậy bốn bề, như là có vô số đầu hải quái quấy ở dưới nước.
Bỗng nhiên, một cái vòng xoáy xuất hiện ở bên trái mạn thuyền, phát ra tiếng vang "Sưu sưu sưu", giống một tên khát vọng đòi ăn, lộ ra một cổ lãnh ý lành lạnh.
Ngay sau đó, một đám cột nước phóng lên cao từ trung tâm vòng xoáy, tựa như một trường long có sinh mạng lao lên trên không trung, kéo dài qua hai ba mươi thước không gian, lại đâm vào bên kia hải vực.
"Rầm ~"
Cột nước đập vào mặt biển, sinh ra lực lượng khổng lồ, bọt nước văng lên cao mấy trượng.
"Lão mê tiên, đây là Hải Long phong bão ngươi nói?"
Khương Hạo Tuấn thần tình quái dị chỉ vào cột nước hỏi.
"Ngươi hiểu cái cầu, đây mới là bắt đầu, Hải Long thật nhỏ này chỉ là thứ xung phong."
Mặt Phong lão đầu đen lại khiển trách.
Khương Hạo Tuấn không giải thích được: "Xung phong? Có ý tứ gì? Lẽ nào thứ này còn có sinh mạng hay sao?"
"Đệt con mẹ nó, ta chỉ là nhân cách hoá để hình dung mà thôi, nhân cách hoá a, nhân cách hoá hiểu không, ta giao lưu với ngươi thực sự là lao lực mà." Phong lão đầu than thở nói.
Khi hắn vừa dứt lời, từng cái vòng xoáy một như nấm mọc lên sau mua vậy xuất hiện ở trên mặt biển, sau đó chính là cột nước như Hải Long phóng lên cao, mang theo uy thế cường đại đâm vào mặt biển.
Hình ảnh lần này thoạt nhìn, phảng phất như từng con Hải Long đang ngủ say tỉnh lại rồi lao ra khỏi mặt nước vậy, mỗi một con Hải Long có độ lớn nhỏ không đồng đều, khi một Hải Long có đường kính ước chừng mười thước phóng lên cao, lao đến độ cao năm sáu chục thước, đầu lại dùng thế lôi đình rơi xuống hướng con thuyền Mắt Đỏ thì, Lăng Tu, Khương Hạo Tuấn và Phong lão đầu nhất tề biến sắc.
"Lão mê tiên, nhanh khống chế thuyền né tránh!"
Khương Hạo Tuấn thất thanh hô to.
"Lão tử biết!"
Phong lão đầu hiện tại đã không còn một chút vẻ buông lỏng nào nữa, đánh bánh lái đi, mượn hải lưu lao nhanh quay ngược trở lại, tuy nói là quay ngược trở lại, nhưng tốc độ cũng rất chậm, căn bản là so không lại Hải Long đang rơi xuống.
Mắt thấy nước biển nặng mấy chục tần mang theo một cổ uy thế kinh khủng hạ xuống, phía sau lưng Khương Hạo Tuấn đổ mồ hôi lạnh ùa ra như mưa, lo lắng vạn phần, lạc giọng kêu gào: "Phong lão quỷ, ngươi ở đây làm gì? Nhanh chuyển hướng a!"
Phong lão đầu đã thảm không thể nói, đôi mắt đang kịch liệt rung động, hắn không nghe được tiếng Khương Hạo Tuấn hô hoán, trên mặt lộ vẻ tuyệt vọng, tự lẩm bẩm: "Đệt con mẹ nó, cái này muốn chết hết đây mà!"
Nước biển mấy chục tấn nện xuống, toàn bộ con thuyền sẽ tứ phân ngũ liệt trong nháy mắt, bọn họ trên thuyền cũng sẽ bị cổ cường này l đập thành một bãi thịt nát.
Nhưng ở lúc này, Hải Long có đường kính chừng mười thước lại như là đụng phải một tường chắn thật dày vậy phân tán ra bốn phía ở trên con thuyền, thân thuyền kịch chấn, Phong lão đầu lảo đảo ngồi mà.
Định nhãn vừa nhìn, nhất thời há hốc mồm, mấy chục tấn nước biển phân tán bắn ra, phảng phất như con thuyền Mắt Đỏ bị một cái lồng thủy tinh trong suốt bao lại, đủ để cho con thuyền trốn khỏi Hải Long kinh khủng kia.
So với việc Hải Long mang theo lực lượng hủy diệt, tình cảnh bây giờ càng làm cho Phong lão đầu cảm thấy run sợ, bởi vì cái này hoàn toàn chính là trái với lẽ thường, hoặc là nói căn bản cũng không thể có.
Sauk hi bất ngờ qua đi, liền theo bản năng tìm kiếm nguyên nhân sinh ra hiện tượng này. Mắt đục ngầu quét tìm mọi nơi, cuối cùng rơi vào trên người Lăng Tu...
Hai tay cắm ở túi quần trong, thân thể đứng thẳng, đầu ngước lên, đang nhìn bầu trời đang có Hải Long thật lớn, uy thế này, như là đang đối diện cùng với trời, tấm lưng kia giống một ngọn núi lớn.