Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Lăng Tu mặc dù là người chủ nghĩa hiện thực, nhưng khi nhìn thấy người này ăn thằn lằn thì, vẫn cảm thấy dị thường ghê tởm, thật giống như có người cầm một cây mộc côn, dùng sức đâm ở trong dạ dày của hắn, cảm giác nôn khan muốn nôn dâng lên.
"Hắn là người nào?" Hơi có chút tò mò dò hỏi.
Mã Vĩ bên trong nhà giam đáp lại rất nhanh nói: "Hắn tự xưng là Man Ngưu, là một cái tên gia hỏa biến thái kinh khủng, yêu thích ăn thịt, từng bởi vì quá đói mà giết một người chung phòng giam với hắn, mấy ngày trước, hắn bị chọn trúng tham gia sinh tử đại chiến, kết quả trở về cũng chỉ có một mình hắn cùng mười ba con cá, như chính hắn nói, là hắn giết sạch mọi người rồi, cho nên phần thưởng cho mười ba người sống sót đã bị một mình hắn chiếm đoạt."
Lăng Tu liếm liếm môi khô khốc, cười gượng hai tiếng: "Ha hả... Có chút ý tứ!"
Mã Vĩ muốn nói cái gì, muốn há miệng, nhưng cuối cùng không nói gì, cùng so sánh với Man Ngưu, người trước mắt này cũng là một tồn tại không cách nào đo lường được, ngực bị đánh sụp xuống, xương sườn cũng bị chặt đứt, mà có thể khôi phục ở trong vòng mấy cái hít thở, giống như vừa rồi tuy mới bị thương, nhưng lúc này cũng đã khép lại, đây quả thực giống như là một tên kim cương bất hoại thân.
*
Không bao lâu, Lăng Tu cùng những người được tuyển ra bị dẫn tới đài thi đấu.
Đó là một sân thi đấu rất giống thời La Mã cổ đại, trung ương là một lôi đài hình tròn đường kính ước chừng hai mươi thước, ở ngoài lôi đài, là một cái khe rãnh sâu chừng năm thước thật lớn, khe rãnh đều cắm đầy gai nhọn, gai nhọn này được ánh mặt trời chiếu rọi tán lộ ra hàn mang thấm lòng người, một khi người trên lôi đài trượt chân rớt xuống, thân thể sẽ bị đâm xuyên ra vô số lỗ thủng trong phút chốc rồi chết thảm.
Lăng Tu bị an bài đứng ở trước khe rãnh, cho nên có thể thấy rất rõ tình huống phía dưới, gai nhọn này phủ đầy vết máu khô khốc, không khó tưởng tượng đều bởi vì có người rơi xuống, cơ thể bị đâm thủng để lại các vết máu này, chỉ bất quá thi thể đã bị Linh Hồ Tộc thanh lý sạch sẽ rồi.
Linh Hồ Tộc Chung quanh trên khán đài, trong mắt bọn họ tràn đầy cừu hận, giơ cao quả đấm lớn tiếng tức giận mắng.
"Vạn ác đều đi tìm chết đi!"
"Linh đảo của chúng ta không tranh giành thế sự, đều bởi vì các ngươi tham lam, mới để cho vợ con chúng ta ly tán!"
"Các người đều đáng chết, đều nên bị thiên lôi oanh sát."
Những lời này tiếng tràn đầy bi phẫn, còn có trứng gà, đồ ăn thừa được ném ra, nện ở trên người của bọn họ.
Bởi vì trường kỳ chỉ được ăn bánh màn thầu do đất và cỏ làm ra, trứng gà cùng đồ ăn vụn liền giống như là món ngon mỹ vị vậy, coi như là rơi trên mặt đất, mọi người cũng tranh nhau cướp đoạt, như là ác quỷ bị bỏ đói vậy.
"Cảu ta, đều là của ta, đừng đoạt!"
Man Ngưu cao hai thước đứng ở trong đám người thì giống như tang thi loại S ở Nguyên Thế Giới vậy, dùng thể trạng cường tráng của hắn, đụng một người ngã xuống đất, đoạt đi trứng gà và đồ ăn thừa trong tay bọn họ, cũng không quản có vỏ trứng không vỏ trứng, cướp được thì liền trực tiếp nuốt cả quả.
Lăng Tu chỉ đứng lẳng lặng, ánh mắt quét về phía trên khán đài thật cao.
Nơi đó, đang có một nữ tử Linh Hồ Tộc tuyệt mỹ, một mái tóc vàng óng ánh, bắp đùi thon dài mặc một bộ váy màu vàng nhạt mê ngươi, hiển hiện ra vóc người hoàn mỹ tuyệt luân, thứ duy nhất không xinh đẹp, chính là cánh tay trái nữ tử này đang rỗng tuếch.
Lăng Tu biết, đây là Kỉ La trưởng lão Linh Hồ Tộc trong miệng Mã Vĩ đã nói, mấy năm trước vì cứu tộc nhân của mình, mà chiến đấu với người ngoại lai rồi mất đi một cánh tay trái, nàng trông coi tất cả mọi việc trong Linh Hồ Tộc, cũng chính là nàng, để không vi phạm tổ huấn, nên đã nghĩ ra một phương pháp giết người đi lên đảo này.
Hai cái chân thon dài, tay phải chống cằm, dung sắc như ngọc, như hoa trong tuyết, xinh đẹp không thể tả, một đôi mắt đẹp nhàn nhạt liếc nhìn xuống phía dưới.
Ở bên cạnh, là một vị nam tử Linh Hồ Tộc, thân hình cao lớn, hắc đồng như Hắc Diệu Thạch vậy, lóe ra anh khí, khuôn mặt đầy vẻ kiên cường, lộ ra khí thế bức người, làm người ta liên tưởng đến hình ảnh một con cọp, tràn ngập tính nguy hiểm.
Người cũng như tên, là Lãnh Đồng đại tướng của Linh Hồ Tộc, cũng là chưởng quản nhà giam.
Là người duy nhất trấn tĩnh đứng ở giữa những người vì tranh đoạt trứng gà và đồ ăn thừa mà tranh ngươi chết ta sống, hắn giống như một cây tùng đứng thẳng tắp.
"Người nọ xảy ra chuyện gì?" Kỉ La bình tĩnh nhìn phía trước, con ngươi không có chút ba động nào, ánh mắt đạm mạc.
"Hắn là người vừa tới đêm qua, có lẽ là không đói bụng, cho nên mới không có tranh đoạt thức ăn." Lãnh Đồng cung kính trả lời.
Vừa dứt lời, một quả trứng gà xẹt qua không trung, đánh vào trên mặt Lăng Tu.
Lăng Tu khẽ nhúc nhích, chộp vào trong tay, thuần thục đập ra, nuốt vào trong bụng, trong sát na sinh ra một cổ năng lượng chạy khắp toàn thân. Sau một khắc, nhằm về phía những người khác, xuất thủ cướp đoạt trứng gà trong tay bọn họ, ở nơi cá lớn nuốt cá bé này, hắn nhất định phải mau chóng khôi phục thực lực, ngay cả là quá trình này muốn phải giẫm người khác ở dưới chân.
Thoáng cái bị tát mặt một cái, Lãnh Đồng lộ vẻ xấu hổ sắc, nhìn thần tình của Kỉ La một chút, nói: "Xem ra là thuộc hạ đã đoán sai, người nọ hẳn là phản ứng tương đối chậm chạp mà thôi."
Kỉ la đưa mắt từ Lăng Tu, ngay từ đầu nàng cho rằng đó là một người đặc biệt, kết quả chứng thực và không có khác gì những người khác, vậy liền không có gì để nàng đáng giá chú ý.
"Để cho bọn họ dừng lại, khi chưa có lên lôi đài, ta không muốn bọn họ bị đứt tay gãy chân."
"Vâng!"
Lãnh Đồng cung kính lên tiếng, rồi phất phất tay.
Cam Trì cùng các Linh Hồ Tộc khác thu được mệnh lệnh, roi trong tay liền quật tựa như điên vậy.
"Ba ~" "Ba ~" "Ba ~ "
Roi tiếng rít làm người ta nghe mà da đầu tê dại, vồn đám đang tranh đoạt đồ ăn cùng trứng gà liền yên tĩnh lại.
Cam Trì nhớ kỹ Lăng Tu, mỗi một roi đều quật ở trên người Lăng Tu.
"Đồ đê tiện, bỏ đồ trong tay xuống!"
"Không nghe đúng không, tốt, ta cho ngươi không nghe, ta cho ngươi không nghe!"
"Ta quất chết ngươi cái đồ đê tiện!"
Gào thét quất trường tiên liên tiếp không ngừng, Lăng Tu đau rát, trên người càng là da tróc thịt bong, chảy ra máu loãng đỏ tươi. Dù cho hắn đã dừng lại, nhưng Cam Trì vẫn không buông tha.
Sát khí, sát khí ngập trời bắn ra từ trong mắt Lăng Tu, tà ác, khí tức âm lãnh điên cuồng.
"Còn dám trừng, nghĩ ta không đánh chết ngươi sao!"
Cam Trì tức giận không thôi, quất một roi vào khuôn mặt của Lăng Tu, một vết máu xuất hiện ở trên mặt Lăng Tu, ngay sau đó lại là một roi.
"A ~ "
Một tiếng gào thét như dã thú phát ra từ trong cổ họng Lăng Tu, Lăng Tu vung tay, liền chộp lấy cây roi này...