Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Bất kể là Lăng Tu hay là Man Ngưu, đều chuyển quán giữa phòng thủ và tấn công rất nhanh, quá trình công phòng thay đổi, mang theo sát khí nồng nặc, phần khí tức này làm người Linh Hồ Tộc rung động.
Xuất kích cực nhanh, lực lượng mạnh mẽ!
Ở trong vài hơi thở ngắn ngủn, hai người liền đối oanh chừng trăm chiêu, lôi đài dùng đá cẩm thạch chế tạo thành đã hỗn độn một mảnh, khắp nơi đều là các hố to, đá vụn rơi lả tả đầy đất.
"Thực lực loài người cư nhiên... Cư nhiên có thể mạnh đến loại tình trạng này!"
"Đúng vậy, thảo nào lại muốn khi dễ Linh Hồ Tộc chúng ta, bắt tộc nhân chúng ta đi làm như hàng hóa để buôn bán, bọn họ quá cường đại đối với Linh Hồ Tộc chúng ta."
"Thật hi vọng cái chủng loại đáng sợ này vĩnh viễn biến mất ở trên thế giới này."
Nhìn Lăng Tu và Man Ngưu cường thế quyết đấu, Linh Hồ Tộc trên khán đài ngoại trừ rung động tóc gáy cũng dựng thẳng lên, càng nhiều hơn chính là lo lắng, bọn họ vẫn nói muốn trả thù nhân loại, nhưng tộc quần này sao lại cường đại như vậy, với lực lượng của bọn họ thì có thể chiến thắng được không?
Trên lôi đài
Lăng Tu chỉ muốn giết chết Man Ngưu, vì lấy được mười ba con cá, khi chiến đấu càng gay cấn, vết thương trên người hắn càng ngày càng nhiều, gió lạnh kéo tới, những vết thương kia giống như là bị muối ăn rải lên vậy đau đớn khó nhịn.
Thế nhưng chiến ý cũng không ngừng tuôn ra, tăng vọt!
"Hai đầu dã thú cắn xé, thật không biết cuối cùng sẽ hươu chết về tay ai!" Cam Trì tràn ngập mong đợi nỉ non một câu.
"Thắng nhất định sẽ là Man Ngưu, hình thể này cùng với việc tiêu hao thể lực như vậy, tiểu tử kia sẽ tiêu hao không lại Man Ngưu." một người phụ trách nhà giam lên tiếng nói.
"Này cũng không nhất định, Man Ngưu tuy rằng có thân thể cường tráng, thế nhưng vết thương trên người hắn nặng hơn so với tiểu tử kia, ngươi xem vết thương trên bả vai hắn, quá sâu, sâu đều có thể thấy xương bả vai bên trong, mà trái lại tiểu tử kia, tựa hồ chỉ là vết thương da thịt, cũng không có đả thương căn bản, điều này nói rõ tiểu tử kia có thực lực cao hơn một bậc so với Man Ngưu, cho nên ta cho rằng sống cuối cùng đi xuống, sẽ là tiểu tử kia." Lại một người phân tích nói.
"Nói bậy, thắng nhất định là Man Ngưu!"
"Ngươi mới nói bậy, mắt mù sao, tiểu tử kia rõ ràng còn mạnh hơn Man Ngưu một chút?"
"Ngươi nói người nào mắt mù?"
"Ta nói ngươi, làm sao vậy?"
"Có dũng khí thì lập lại lần nữa!"
...
Hai người ngươi một lời ta một lời, cuối cùng thì quấn lại với nhau, ầm ĩ vẻ mặt đỏ bừng, giống như là hai con gà chọi trừng mắt nhìn đối phương.
"Tất cả câm miệng, hai người các ngươi bình thường đấu đá như thế nào thì ta mặc kệ, hiện tại lúc này thì yên tĩnh một chút cho ta, nếu như chọc giận trưởng lão, các ngươi sẽ nếm mùi đau khổ." Cam Trì khiển trách.
Hai người lúc này mới ngượng ngùng ngậm miệng lại, theo bản năng nhìn lên trên đài cao, dù sao trong lòng bọn hắn, trưởng lão Kỉ la vẫn cực kỳ uy nghiêm, thưởng phạt phân minh, bọn họ thật đúng là sợ không muốn chọc giận Kỉ la rồi đưa tới tai họa bất ngờ.
Khi thấy ánh mắt của nàng cũng không có nhìn qua bên này thì, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, còn không kịp thở ra hết, hai người liền kinh ngây ngẩn cả người, song song mở to hai mắt.
"Tộc trưởng sao lại tới rồi?"
"Đúng vậy, nàng không phải là vẫn phi thường phản đối trưởng lão đối đãi với loài người như vậy sao, thế nên chưa bao giờ đến đài thi đấu a."
Nghe được lời của bọn họ nói, Cam Trì cũng nhìn lên trên đài cao, quả nhiên là Dao Linh Ngọc tới rồi.
Dao Linh Ngọc bận một bộ áo trắng, như một vị tiên tử không ăn lửa khói nhân gian, khuôn mặt tinh xảo, mũi quỳnh tinh xảo, da dẻ trắng nõn, không hề có bất kỳ chút tì vết nào, vô cùng mịn màng, đẹp đến không thể tả.
Nàng chạy đến, lớn tiếng hô lên: "Dừng tay, nhanh để cho bọn họ dừng tay a!"
Kỉ la nghiêng đầu qua, đôi mắt màu xanh băng lãnh lộ ra vài phần bất đắc dĩ nhìn về phía nàng.
"La di, ngươi nhanh để cho bọn họ dừng tay a, đã chết nhiều người như vậy, giác đấu hôm nay nên sớm kết thúc, vì sao còn muốn cho bọn họ tiếp tục tự giết lẫn nhau, vì sao?" hai mắt Dao Linh Ngọc đỏ ngàu lớn tiếng chất vấn.
Chân mày Kỉ La nhíu lại: "Nhân loại đều đáng chết, người đến linh đảo đều có ý đồ bất lương, bọn họ càng đáng chết, Dao Linh Ngọc, chúng ta có thể thương yêu đối với một con chim, một con hưu, thậm chí là một gốc cây cong cỏ, đồng tình, nhưng đối với nhân loại thì tuyệt đối không thể, bọn họ quá tàn nhẫn, tham lam, bọn họ đều là ma quỷ tàn hại tộc của ta."
"Tàn hại tộc của ta chính là đám yêu ma tà ác, không phải là bọn họ, chúng ta để cho bọn họ tự giết lẫn nhau, vậy chúng ta có khác biệt gì?" Dao Linh Ngọc cố gắng nêu ý kiến, tiếng trong trẻo, nước mắt trong suốt cuối cùng chảy xuống như vỡ đê vậy.
Bầu trời vốn đang xanh thẳm trong lúc bất chợt lại bị mây đen bao phủ, ngay sau đó, nước mưa dày đặc tuôn xuống, làm ướt vạn vật.
Càng lúc càng lớn, thoáng cái biến thành mưa như trút nước!
Gió to gào thét, nước mưa tứ lược, Linh Hồ Tộc quanh đài thi đấu đều bị gió thổi ngã xuống đất, quần áo cùng đầu bị ướt.
"Tiểu thư, ngươi đừng khóc, bão tố như vậy rất dễ đưa tới biển gầm, linh đảo của chúng ta không chịu nổi biển gầm tập kích a." Hoa Nguyệt mặc lục y đi nhanh lên, lôi kéo cánh tay Dao Linh Ngọc khuyên bảo.
"Ta biết, nhưng... Nhưng ta nhịn không được, ô ô ô..."
Hai mắt Dao Linh Ngọc đẫm lệ nhìn về phía hai thân ảnh trên lôi đài đang chém giết nhau, "Tại sao phải tàn nhẫn đối đãi bọn họ như vậy, bọn họ chẳng qua chỉ đi tới linh đảo của chúng ta, bọn họ đã làm sai cái gì? Dừng tay, nhanh để cho bọn họ dừng tay, đừng đánh nữa a!"
Kỉ La nhìn nàng một hồi lâu, thản nhiên nói: "Dao Linh Ngọc, một ngày nào đó ngươi sẽ biết hành vi hôm nay của ngươi là ngu xuẩn cỡ nào."
Nói xong, hướng Lãnh Đồng bên cạnh ra hiệu.
Lãnh Đồng thu được mệnh lệnh, liền hướng đám người Cam Trì phất tay hạ một đạo mệnh lệnh: "Để cho hai đầu dã thú này dừng lại!"
"Vâng "
Cam Trì lĩnh mệnh, cùng tám Linh Hồ Tộc khác nhảy lên lôi đài, roi trong tay giống như là tuần thú sư trong đoàn xiếc thú nhìn chằm chằm vào Lăng Tu và Man Ngưu.
"Dừng tay, tất cả dừng tay !"
Từng tiếng quát vang lên chói tai, roi "Ba ba ba ~" quật xuống, da tróc thịt bong, từng vết máu xuất hiện ở trên người hai người.
Thế nhưng Lăng Tu và Man Ngưu đã điên rồi, mặc dù cả người đẫm máu, mặc dù khí lực gần như bị tiêu hao hầu như không còn, hai người cũng không ngừng đối oanh, tập sát, chiến ý ngập trời, hoàn toàn bỏ qua những cái roi này.
"Các ngươi không nên dùng roi đánh bọn họ a!" Dao Linh Ngọc đau lòng không dứt, nàng không biết Linh Hồ Tộc bọn họ thế nào, từ lúc nào, cư nhiên lại làm ra loại chuyện tàn nhẫn như vậy.
Lãnh Đồng bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ phất tay để cho đám người Cam Trì lui ra.
Hoạt động cái cổ một cái, đi từng bước một đi xuống đài cao, trong chỗ sâu trong đôi mắt nhảy lên khí tức cuồng dã, mỗi một bước, khí tức trên người liền tăng vọt một phần.
"Dao Linh Ngọc tộc trường kêu các ngươi ngừng tay, hai người các ngươi đều không nghe được sao?"
Vừa dứt lời, một tiếng gào thét như dã thú phát ra từ trong cổ họng, thân thể của hắn hóa thành một cái đầu chồn đen, đôi mắt màu đỏ tươi, lợi trảo lành lạnh, mặt ngoài như là có một ngọn lửa màu đen, sát khí nồng nặc, một loại uy thế đáng sợ tản ra.