Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Phong lão đầu nói lời này, để cho Lăng Tu thoáng cái liên tưởng đến Dao Linh Ngọc...
Thấy hắn không có bao nhiêu ba động tâm tình, chỉ bình tĩnh đứng, Phong lão đầu liền lên tiếng lần thứ hai: "Bên bờ ngừng mấy chục chiếc thuyền gỗ, nhóm hải tặc Thiên Yêu Sư lên đảo có nhân số tuyệt không dưới ba trăm, Linh Hồ Tộc chỉ có rất ít người có chiến lực, nhỏ yếu hơn rất nhiều, Linh Hồ Tộc là dữ nhiều lành ít, sợ là muốn bị diệt tộc rồi.
"Sau đó thì sao?" Lăng Tu thản nhiên nói, ánh mắt bình tĩnh không có bất kỳ gợn sóng.
"Sau đó?" Phong lão đầu không hiểu nháy mắt một cái.
Lăng Tu xoay người, đưa lưng về phía hắn, chậm rãi nói: "Vận mệnh của bộ tộc Linh hồ đi về nơi nào ta không cần biết, ta cũng không có hứng thú biết!"
Lời nói này, để cho Phong lão đầu sửng sốt, dường như thật không ngờ Lăng Tu sẽ nói lời nói không có chút tình cảm nào như vậy, điều này nói rõ là không muốn để ý tới sự tình của Linh Hồ Tộc.
"Đệt con mẹ nó, ngươi liền nhẫn tâm để cho cái tiểu cô nương Linh Hồ Tộc kia bị hãm hại như vậy hay sao?" giọng nói của Phong lão đầu có chút kích động, nước bọt phun loạn.
Lăng Tu ngẩn người, nắm tay không khỏi nắm lại, rồi lại chậm rãi buông ra, hắn không ngừng nhắc nhở chính bản thân, đó không phải là Đường Tiểu Mạt, chỉ là một nữ hài giống Đường Tiểu Mạt mà thôi.
"Chuyện của nàng, không có quan hệ cùng ta!"
"Không quan hệ?"
Nghe nói nói thế, Phong lão đầu khí vô cùng, "Không quan hệ mà ngươi ôm nàng? Không quan hệ mà ngươi hôn môi nàng ngay trước mặt mấy trăm người?"
"Đây chẳng qua là một lần ngoài ý muốn." Lăng Tu hơi giận.
"Ngoài ý muốn cái đầu người ah, ngươi đùa giỡn lưu manh, ăn xong quẹt miệng không nhận." Phong lão đầu lớn tiếng trách cứ.
Lăng Tu phát lạnh, dư quang liếc hắn: "Lão đầu, ngày hôm nay ngươi là lạ lắm."
Phong lão đầu như là có tật giật mình sắc mặt thay đổi, lập tức liền đề cao giọng kêu lên: "Đệt con mẹ nó, ít nói sang chuyện khác cho lão đầu ta, ta chỉ hỏi ngươi một câu, Linh Hồ Tộc gặp nạn, ngươi rốt cuộc có xuất thủ hay không?"
"Không ra tay!" Lăng Tu trả lời phi thường dứt khoát.
"Ngươi ngươi ngươi... Tốt, xem như lão đầu ta trước đây nhìn nhầm ngươi, ngươi chính là một tên không có tim không có phổi." Phong lão đầu tức khí nói.
Lăng Tu cũng không quan tâm, lắc đầu, trực tiếp đi tới mũi thuyền.
"Tu ca!" Lúc này, Khương Hạo Tuấn cũng đã đi tới, thần tình phức tạp, hiện lên mâu thuẫn trong nội tâm hắn.
"Ngươi cũng muốn để cho ta xuất thủ?" Lăng Tu nhàn nhạt hỏi ngược lại.
Thấy thái độ hắn lãnh đạm như vậy, Khương Hạo Tuấn há miệng, cuối cùng cũng không nói được gì, cuối cùng lui xuống.
Lăng Tu đứng ở đầu thuyền, nhìn về phía biên rộng mênh mông, âm thầm thở dài: "Lẽ nào ta thực sự không có tim không có phổi?"
(Lãnh địa Linh Hồ Tộc)
Sương mù màu lam nhạt lượn lờ, từng lớp từng lớp, tuyết trắng tinh mịn, có từng đóa hoa tản ra mùi thơm ngát, có từng con suối có tiếng nước chẩy róc rách.
Vô số đình mộc lầu các dựng ở trong đó, còn có một cái đài thi đấu được dựng ở trong đó.
Tại trong đài thi đấu, lúc nào cũng truyền ra tiếng gầm gừ như dã thú gào thét, còn có kim quang lấp lánh, ánh sáng ngọc như nhật quang, để cho mắt người ta đều không mở ra được. Trên lôi đài, là Lãnh Đồng đã hoàn toàn thú hóa đang chiến đấu một một người khác.
Trung niên nam tử rất bẩn, có một chòm râu lôi thôi, mắt âm hàn như Độc xà vậy, trong tay là một thanh trường kiếm, né tránh công kích của Lãnh Đồng sau khi biến ảo thành hồ ly khổng lồ, nắm bắt kẽ hở tiến hành phản kích.
Trường kiếm sắc bén lưu lại rất nhiều vết thương, đau nhức để cho Lãnh Đồng không ngừng kêu rên, khí tức dã thú cuồng bạo trên người cũng bị áp chế xuống liên tục.
Rống!
Hồ ly thét dài, liều mạng, mở ra cái miệng đầy răng nanh, lộ ra móng vuốt như đao lưỡi, hung hăng đánh về phía trung niên nam tử.
Uy thế kinh người!
Trung niên nam tử thả người nhảy về phía sau, như linh vượn nhảy ra, hồ ly liền vồ hụt, mặt đất kiên cố "Oành" một tiếng đá vụn bay tán loạn, bụi bặm bốc lên, toàn bộ mặt đất đều đung đưa kịch liệt.
"Thiên Địa Vô Cực, Càn Khôn Xoay Chuyển!"
Trung niên nam tử cắn bể ngón tay của mình, bôi lên trên trường kiếm một tầng máu tươi, trường kiếm liền giống bị trao tặng linh hồn sống lại, đúng là tự chủ ngưng lại ở trong không trung.
"Đi!"
Theo một tiếng hét lớn, trường kiếm như một đạo lưu quang, "Ong ong ông" xẹt qua khoảng không, đâm vào bụng con hồ ly màu đen này, lại bay ra từ phía sau lưng, trên không trung bay một vòng tròn lớn sau đó lại bay trở về trong tay trung niên nam tử.
Chồn đen bị thương nặng, kêu rên một tiếng ngã xuống đất, thân thể thu nhỏ lại, cuối cùng huyễn hóa thành thân hình Lãnh Đồng. Lãnh Đồng nằm trên mặt đất không ngừng ho ra máu, nơi ngực là một cái lỗ máu to lớn, máu loãng xì xào phun ra, hắn bưng vết thương, cắn hàm răng, tràn đầy không cam lòng nhìn chằm chằm trung niên nam tử kia.
Trung niên nam tử đi từng bước một tới trước mặt của hắn, đạp một cước vào đầu của hắn, nhìn xuống từ trên cao, âm lãnh cười lên: "Phục chưa?"
Thanh âm tràn đầy một cổ khí tức tà ác.
"Không ~ phục!"
Lãnh Đồng cắn răng, nỗ lực giãy dụa, nhưng làm thế nào cũng không cách nào thoát ra được, lực lượng rất mạnh, để cho hắn cảm giác đầu thừa nhận áp lực to lớn, giống như là muốn vỡ ra vậy.
"Không phục?"
Trung niên nam tử híp lại hai mắt cười nhạt, bỗng nhiên phụt ra ra hai đạo hàn quang, "Vậy ta liền đạp cho ngươi phục mới thôi!"
Sau đó đạp từng cước một vào đầu Lãnh Đồng.
"Oành ~ Oành ~ Oành ~ "
Dùng sức đạp, điên cuồng đạp, giống như là ở đạp con chuột trên mặt đất vậy, nhãn thần hung ác độc địa, nghiến răng nghiến lợi.
Lãnh Đồng bị đạp tới mặt mũi bầm dập, đau nhức để cho hắn thảm liệt kêu rên lên, miệng mũi tràn đầy máu.
"Có phục hay không? Nói a, có phục hay không?" Trung niên nam tử như điên khùng, vẻ mặt khóe mắt như sắp nứt ra, cái chân này đạp mệt mỏi liền đổi một cái khác, hoàn toàn không có coi Lãnh Đồng là một con người mà đối đãi.
Chung quanh là hơn ba trăm hải tặc Thiên Yêu Sư, ngồi trên đài thi đấu, thì tất cả đều là người Linh Hồ Tộc, già trẻ lớn bé đều ở đây, nhân số đại thể khoảng hai nghìn. Bọn họ bị đưa nơi này, chính là thưởng thức sự hung ác của thuyền trưởng nhóm hải tặc Thiên Yêu Sư, tần công từ tâm linh, từ trong chỗ sâu linh hồn, để cho bọn họ có thể thành thật nghe lời, không dám phản kháng.
"Oa... Oa oa..." Có tiểu hài tử Linh Hồ Tộc bị tình cảnh trên lôi đài làm kinh sợ gào thét khóc lớn.
"Quá huyên náo!"
"Mẹ... Mẹ..."
"Tiểu Bảo, tiểu Bảo, đem tiểu Bảo trả lại cho ta, không, đừng, a... Tiểu Bảo!"
Tên hải tặc Thiên Yêu Sư đoạt tiểu hài tử từ trên người nàng, ngay cả lông mày cũng không nhíu một cái liền ném vào khe rãnh bên cạnh lôi đài, đứa bé kia trực tiếp bị gai nhọn rậm rạp chằng chịt xuyên thủng, sinh mệnh tiêu tán, mẫu thân tiểu hài tử thương tâm gần chết, liền hôn mê bất tỉnh.
Tàn bạo, vô tình, đao phủ!
Dân chúng Linh Hồ Tộc sợ đến sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy.
Có tộc nhân có tiểu hài tử thì dùng hết thảy khí lực che miệng của nó lại, không cho bọn nó bởi vì sợ mà khóc ra thành tiếng.
"Tại sao nhân loại tàn sát Linh Hồ Tộc chúng ta, ông trời a, ngươi liền mở mắt ra xem một chút đi, van cầu ngươi..." Một lão giả Linh Hồ Tộc run rẩy ngẩng đầu nhìn bầu trời cầu khẩn, trong mắt đục ngầu của lão là cực kỳ bi ai cùng phẫn hận.