Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Tìm theo tiếng nhìn lại, tại nơi cao nhất trên khán đài, vị lão nhân Linh Hồ Tộc cầu khẩn ông trời mở mắt đã đứng ở trên đó từ lúc nào.
"Chết tiệt, lão già kia chạy lên đó làm gì?"
Nhắc tới lão nhân Linh Hồ Tộc này nhóm hải tặc Thiên Yêu Sư không khỏi buồn bực một trận.
Ngưu Kỷ Vũ sắc mặt đột nhiên lạnh toát, trong mắt phóng hàn mang như Độc xà vậy.
Trên khán đài cao chừng năm mươi thước, lão nhân còng lưng này, nhìn cô đơn chiếc bóng, thân hình gầy như que củi, đầu bạc trắng, da dẻ bởi vì phong sương mà bị phủ đầy nếp nhăn, hắn dùng hết thẩy khí lực để chèo chống bản thân, thân thể cũng không nhịn được mà run rẩy, cái trán toát ra mồ hôi hột chảy ròng ròng, hai mắt hãm sâu thâm thúy, nhìn rất có thần.
"Các tộc nhân, tỉnh lại chưa?, hãy tỉnh lại từ trong sợ hãi đối với thiên yêu sư đi, chúng ta không có khả năng để bọn họ tùy ý khi dễ, hãy đứng lên, đứng lên chống lại, cho dù chết đi, chúng ta cũng phải nhuộm máu của bọn họ, để cho nhiệt huyết nóng hổi này thiêu hủy da thịt bọn họ, móc tim gan của bọn họ ra, xem bọn hắn rốt cuộc thối tha đến mức nào, có đen như than hay không, dính đầy tội ác hay không?"
Thanh âm cũng không to, nhưng âm vang hữu lực, phảng phất như phát ra từ linh hồn.
Hết thảy Linh Hồ Tộc đều ngơ ngác nhìn thân hình lão nhân này, thân ảnh gầy trơ cả xương này lại rất kiên định, giống một ngọn đèn pha, chỉ ra phương hướng cho bọn hắn trong hắc hải đen tối, cho con đường sáng trong lúc tuyệt vọng.
Linh Hồ Tộc đều đình chỉ khóc thút thít, mở to một đôi mắt đẫm lệ, không nháy một cái nhìn lên trên đài cao, trong đôi mắt hiện lên một tia sáng như là thức tỉnh nào đó, trở nên dị thường sáng chói.
Đây cũng không phải là kết quả Ngưu Kỷ Vũ muốn nhìn thấy, hắn tàn nhẫn như vậy với Lãnh Đồng, chính là muốn triệt để đánh nát phòng tuyến tâm lý linh hồn của Linh Hồ Tộc, chấn nhiếp bọn họ, để cho bọn họ không dám sinh ra chút nào dũng khí chống cự, chỉ thành thật nghe lệnh, trở thành món hàng của hắn.
"Câm điếc, Tường Long, mau kéo lão bất tử này xuống, nếu để cho hắn tiếp tục mê hoặc người khác, thì với hơn trăm người chúng ta, muốn khống chế nhiều yêu hồ như vậy thì đúng là sẽ rất loạn."
"Vâng, thuyền trưởng!"
Câm điếc cùng Tường Long liền lĩnh mệnh, hóa thành hai đạo quang ảnh, cấp bách lao đi lên trên khán đài.
Trên mặt lão nhân Linh Hồ Tộc này lộ ra một nụ tươi cười thấy chết không sờn, mắt đục ngầu nhìn thẳng vào Câm Điếc cùng Tường Long, rồi ngẩng đầu nhìn trời, bỗng dưng gối quỳ, bi phẫn gọi: "Trời xanh nha, tại sao ngươi lại đối đãi với chúng ta như vậy? Linh Hồ Tộc Chúng ta đã làm sai điều gì, đã làm sai điều gì a!"
Nước mắt sụt sùi, thanh âm thê lương, cực kỳ bi ai.
Sau một khắc, hắn hơi run run đứng lên, nhãn thần lộ ra vẻ phẫn nộ, nộ xung thiên kêu lên: "Tốt, ngươi đã không thương hại Linh Hồ Tộc chúng ta, vậy hãy để tiểu lão đầu ta làm người sáng mắt, cho ngươi tự mình nhìn ngươi tàn nhẫn cỡ nào, vô tình cỡ nào!"
"Tà ác thiên yêu sư, ta nguyền rủa các ngươi sau khi chết thì phải xuống mười tám tầng Địa Ngục, vĩnh viễn không siêu sinh!"
Vừa dứt lời, lão nhân thả người, nhảy xuống từ trên khán đài thật cao.
Thấy chết không sờn! Trầm hùng bi tráng!
Câm Điếc và Tường Long đang chạy ở trên bậc thang liền sửng sốt, các hải tặc Thiên Yêu Sư khác cũng sửng sốt, hết thảy người Linh Hồ Tộc cũng sửng sốt, giờ khắc này, hết thảy thanh âm cũng đã không còn tồn tại, yên tĩnh tới mức ngay cả tiếng gió thổi và tiếng hít thở đều đã không nghe được, thứ duy nhất còn lại là thị giác, chỉ thấy được hình ảnh lão nhân rớt xuống từ trên đài cao, "Oành" một tiếng phấn thân toái cốt, máu đỏ tươi tươi chảy xuôi ra từ trong thân thể hắn, chậm rãi nhiễm đỏ mặt đất chung quanh.
"Đồm độp ~ "
Đúng lúc này, bầu trời bỗng nhiên quay cuồng, một đạo thiểm điện to lớn xé rách bầu trời, kéo dài hơn mười thước, giống như là vết nứt không gian lộ ra khí tức làm người ta sợ hãi.
Máu tươi chảy ra từ trong thân thể lão nhân, tựa như chẩy trên một cái mặt gương trơn nhẵn, thật đúng là đã xé rách không gian tạo ra thiểm điện.
Thân thể đám thành viên nhóm hải tặc Thiên Yêu Sư bỗng nhiên giật mình, ngẩng đầu nhìn mây đen quay cuồng trên bầu trời, trong lòng nỉ non: Đây là trùng hợp hay vẫn là trời xanh... Tức giận?
Mưa, dày đặc nước mưa rời trên người bọn hắn, để cho bọn họ cảm thấy cảm giác mát lạnh thấu xương.
Đám Linh Hồ Tộc trên đài thi đấu lại không cảm giác được sự lãnh ý trong nước mưa, mỗi người đều đỏ hai mắt, nhìn thi thể lão nhân Linh Hồ Tộc kia. Bọn họ đã không còn cảm thấy sợ hãi nữa, bọn họ chỉ thương tâm khóc nỉ non, nước mắt cùng nước mưa cùng chảy xuống.
"Nhân loại! ! !"
Một tiếng dữ tợn rống to, Lãnh Đồng đang thở hấp hối bỗng nhiên bạo khởi, giống một cái đầu ác thú, đánh về phía Ngưu Kỷ Vũ từ phía sau, hắn tiến vào trạng thái bán thú hóa lộ ra hai cái nanh, hung hăng cắn vào trên vai Ngưu Kỷ Vũ.
"Xuy ~ "
Một khối da thịt dầm dề máu làm bị hắn cắn xé xuống, sinh ra đau nhức để cho Ngưu Kỷ Vũ kêu rên thảm liệt, quay người lại, liền thấy một cái khuôn mặt mất đi hết tính người, nhấm nuốt huyết nhục, điều này làm cho hắn phẫn nộ tới cực điểm.
"Ngươi cái súc sinh chết tiệt!"
Khuôn mặt chợt trở nên dữ tợn, liền đá một cước vào ngực Lãnh Đồng.
"Oành ~ "
Lực lượng hùng hồn cuộn trào ra mãnh liệt, Lãnh Đồng giống một viên đạn pháo bay ra ngoài, máu tươi vẩy ra, quẳng nện ở trung tâm lôi đài, há mồm phun ra một ngụm máu.
"Lão tử muốn bằn ngươi!"
Ngưu Kỷ Vũ Nổi giận phát ra sát ý lành lạnh, cấp bách lướt đi lên, liền chém một kiếm vào cánh tay phải của Lãnh Đồng.
Kiếm quang lóe lên, lưỡi kiếm sắc bén không hề có một chút lực cản nào chém xuống cánh tay phải của Lãnh Đồng, đau nhức để cho Lãnh Đồng kêu thê lương thảm thiết, không đợi đau nhức giảm bớt, Ngưu Kỷ Vũ lại vung một kiếm, chém xuống cánh tay trái của hắn.
"A ~ "
Lãnh Đồng kêu thảm thiết, để cho người ta cảm thấy da đầu tê dại, để cho linh hồn người ta không cầm được mà run sợ hẳn lên.
"Súc sinh, đem thịt vừa nuốt nhổ ra cho ta, bằng không ta nhất định sẽ xé cái bụng của ngươi ra, tự mình móc sạch dạ dày ngươi!" Ngưu Kỷ Vũ đem mũi trường kiếm để ở vị trí yết hầu của Lãnh Đồng, điên cuồng âm lãnh nói.
Lãnh Đồng đã nói không ra lời, chỉ cần vừa lên tiếng, máu loãng đã ùa ra bên ngoài, tuy rằng thống khổ, tuy rằng sống không bằng chết, nhưng hắn lại không chịu thua thỏa hiệp với Ngưu Kỷ Vũ, lại cố nén đau, nuốt miệng thịt trong miệng xuống, cường thế đáp lại Ngưu Kỷ Vũ một câu.
"Ngươi ~ tìm ~ chết!" Ngưu Kỷ Vũ nhíu mí mắt, sát ý lành lạnh.
Khi chuẩn bị đâm một kiếm giết chết Lãnh Đồng thì, trong không gian bỗng nhiên vang lên từng tiếng ngựa hý bén nhọn, như là có muôn vàn con dơi kêu to, lại như mấy vạn ác quỷ đang kêu rên, khí tức tà dị nhất thời tràn ngập toàn trường.
"Thứ quỷ gì đang hét vậy?"
Đám hải tặc Thiên Yêu Sư do dự bất an ở tại chỗ, chăm chú cầm vũ khí, cảnh giác quét mắt nhìn bốn phía.
"Mau nhìn, hồ ly!"
"Rất nhiều hồ ly? Là Thiên hồ dạ hành?"
"Không sai, là thiên hồ dạ hành của trưởng lão Linh Hồ Tộc, lần trước chúng ta bị thua thiệt bởi chiêu này, mọi người nhất định phải cẩn thận, những thứ hồ ly này tựa như đám cá ăn thịt vậy, nếu như bị chúng nó cắn một cái, nhất định sẽ mất một miếng thịt."