Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Bầu trời âm u ảm đạm, Phong Cuồng gào thét, nước mưa kèm theo từng đợt sấm sét, ngoài khơi thì nhấc lên từng cơn sóng lớn, thật giống như có một đầu quái vật biển đang gầm thét, thời tiết như vậy đừng nói là để thuyền khởi hành, ngay cả linh đảo này cũng giống như bị mưa gió cô lập, tùy thời đều có thể bị sóng lớn nhấn chìm.
Mà hôm nay, đã là ngày thứ ba kể từ khi Lăng Tu cự tuyệt mang theo Dao Linh Ngọc...
"Đệt con mẹ nó, trên đời này lại có năng lực nguy hiểm như vậy sao, vừa khóc một cái là đã có thể đưa tới bão tố rồi!" Phong lão đầu lấy tay lau đỉnh đầu bị nước mưa làm ướt, hữu ý vô ý nhìn về phía Lăng Tu nói.
Lăng Tu mặt không thay đổi, ngẩng đầu nhìn bầu trời, mặc cho nước mưa dội ở trên người của hắn, mái tóc đen bởi vì ướt sũng mà dính sát vào trên mặt, áo sơmi trên người cũng như vậy, có thể thấy rất rõ ràng mấy cái khối cơ bụng của hắn.
Ở bên ngoài thuyền, Kỉ la và Lãnh Đồng cũng đang đợi, ý kiến của bọn họ sớm đã nhất trí với nhau, Dao Linh Ngọc phải đi ra bên ngoài rèn luyện, hơn nữa chỉ có đi theo bên người Lăng Tu, thì Dao Linh Ngọc lực lượng thần bí trong cơ thể mới có thể bị kích phát ra, vì Linh Hồ Tộc có thể hung thịnh, Dao Linh Ngọc thân là tộc trưởng của bọn họ thì phải trở nên mạnh mẽ hơn.
Lúc này, nội tâm của bọn họ cũng thấp thỏm và lo nghĩ, nếu tiếp tục để cho Dao Linh Ngọc tiếp tục khóc ở trước mộ phần của Hoa Nguyệt, linh đảo của bọn họ thực sự sẽ bị sóng lớn nhấn chìm.
"Trưởng lão, chúng ta có nên ngăn cản Dao Linh Ngọc hay không?" Lãnh Đồng không chịu nổi mà phải hỏi một câu.
Kỉ la phất tay, môi đỏ mọng khẽ nói: "Chờ một chút!"
Nàng có dự cảm mãnh liệt, đây là một lần cơ hội, một lần cơ hội để Linh Hồ Tộc quật khởi, sau này sẽ không cần bị nhân loại khi dễ, ở trên người Lăng Tu, nàng thấy được một thứ rất mơ hồ nhưng nó đủ để thay đổi toàn bộ thế giới.
Đúng lúc này, Lăng Tu xoay người đi xuống thuyền lớn, hướng tới chỗ nàng và Lãnh Đồng.
Thản nhiên nói: "Ta đáp ứng rồi, gọi nàng đến đây đi!"
Cái gì? Đáp... Đáp ứng rồi?
Kỉ la và Lãnh Đồng có cảm giác không tin tưởng lỗ tai của mình, điều này thật sự là quá đột nhiên, bọn họ còn tưởng rằng còn phải kéo dài thêm chừng mấy ngày nữa.
"Huynh đệ, ngươi nói ngươi đáp ứng mang theo Dao Linh Ngọc tộc phải không?" Lãnh Đồng ức chế không được sự kích động mà nói, ở chỗ dầm mưa ba ngày, quả nhiên là khổ không thể tả.
"Lời của ta không nói lần thứ hai!"
"Hắc hắc... Tốt, tốt, ta đi gọi tộc trường Dao Linh Ngọc ngay." Lãnh Đồng mừng rỡ như điên chạy vào lãnh địa Linh Hồ Tộc, chạy như bay vậy.
Kỉ la đứng tại chỗ, trên mặt viết đầy mừng rỡ, đồng thời, cũng lộ ra một tia nghi hoặc.
"Vì sao ngươi đột nhiên lại đáp ứng?" Nàng thận trọng dò hỏi.
"thứ nhất, ta cần rời khỏi linh đảo gấp, thứ hai, sinh tử của Dao Linh Ngọc ta cũng không cần quá để ý, thứ ba, nàng có khả năng cung cấp trợ lực cho ta."
Lăng Tu quay đầu nhìn về phía nàng, lộ ra một nụ cười ngoan vị, "Ta đã không có lý do gì để cự tuyệt nữa nàng, không phải sao?"
Kỳ thực nguyên nhân chủ yếu không phải là những thứ này, mà là Dao Linh Ngọc giống như Đường Tiểu Mạt, có thể áp chế ý niệm giết chóc trong cơ thể hắn, sau này nhất định sẽ phải thường xuyên chiến đấu kịch liệt, hắn không cách nào bảo đảm bản thân sẽ không bị ý niệm giết chóc khống chế, có Dao Linh Ngọc ở đó, hắn cũng sẽ không mê loạn ở trong giết chóc không thể tự kìm chế.
Kỉ la ngẩn người, không bao lâu sau mới lộ ra một nụ cười.
Linh Hồ Tộc Kỉ La tặng một con thuyền buồm nhỏ cho Lăng Tu, kết cấu rất đơn giản, vô cùng rắn chắc, là nàng tịch thu được từ đám hải tặc mạo phạm linh đảo, tài liệu dùng gỗ trong biển sâu làm thân thuyền, dù có bị pháo oanh chính diện thì cũng chỉ xuất hiện vài đạo vết thương rất nhỏ, ngay cả thiên hồ dạ hành của nàng cũng không thể cắn thủng thân thuyền.
Phần lễ vật này lại để cho Lăng Tu rất ưng ý, đối với bọn hắn mà nói.
"Tu ca, cám ơn ngươi, ân tình của ngươi ta sẽ không bao giờ quên." Mã Vĩ đột nhiên quỳ gối trước mặt của hắn.
Những người còn lại cũng theo quỳ xuống...
"Nếu không phải vì có Tu ca, đời này chúng ta cũng không thể rời khỏi linh đảo."
"Ngươi chính là phụ mẫu tái sinh của chúng ta, là đại ân nhân của chúng ta!"
"Xin nhận của chúng ta một lậy!"
Ba bốn trăm người nhất tề dập đầu với Lăng Tu.
Hồi tưởng lại tình cảnh ngoài ý mà đi tới linh đảo, Lăng Tu hơi có chút cảm khái, hắn không có nói một lời, xoay người đi lên thuyền buồm.
"Đệt con mẹ nó, cơ hôi tốt như vậy để làm lớn mạnh nhóm hải tặc của chúng ta, vậy mà ngươi lại không giữ lấy!" tâm tình Phong lão đầu đặc biệt không tốt, hắn đã quen khi bị đám người Mã Vĩ khen cùng nịnh hót, đuổi đi những người này, để cho lòng hắn tương đối khó chịu.
"Lão mê tiên, Tu ca đã quyết định thì chúng ta chỉ cần vâng theo là được, không nên mất hứng nha." Khương Hạo Tuấn đập đập bờ vai của hắn an ủi.
"Còn cần tiểu tử ngươi nói mát, lão đầu ta thích nói cũng không được a."
Phong lão đầu hất tay Khương Hạo Tuấn xuống, chợt thấy được Dao Linh Ngọc đang nói lời từ biệt cùng Kỉ la và các Linh Hồ Tộc khác, lúc này lông mi rốt cục cũng chậm rãi thư giãn ra, cười hắc hắc nói, "Hoàn hảo có Dao Linh Ngọc tiểu cô nương gia nhập, vậy là vẫn có thể náo nhiệt chút ít."
Quay người lại, đón nhận ánh mắt không hiểu của Khương Hạo Tuấn, nhất thời tức giận mắng: "Nhìn cái gì, lẽ nào lão đầu ta nói không đúng? Ngươi cùng lăng tiểu tử đều là người biến thái không hiểu biết cách thượng thức lạc thú, một tên thì chỉ biết tập luyện, một tên thì cả ngày không nói được một câu, ở cùng một chỗ với hai ngươi, lão đầu ta nghẹn đến phát điên rồi!"
Khương Hạo Tuấn không trả lời.
"La di, ta nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ hơn." Dao Linh Ngọc cõng một cái bọc hành lý nhỏ sau lưng, nhãn thần kiên định không gì sánh được nói.
Kỉ la ôm Dao Linh Ngọc vào trong ngực, ôm thật chặt, nước mắt không cầm được mà chẩy ra bên ngoài, mẫu thân của Dao Linh Ngọc qua đời sớm, nàng một tay nuôi lớn Dao Linh Ngọc, trong lòng sớm đã xem Dao Linh Ngọc trở thành nữ nhi ruột thịt, nghĩ đến sắp phải chia xa, nàng liền đau lòng khó nhịn.
"Nhất định phải chiếu cố tốt bản thân, hết thảy hết thảy đều phải dùng tính mạng của mình làm trọng, ngươi là tộc trưởng Linh Hồ Tộc của chúng ta, trên vai của ngươi chính là toàn bộ Linh Hồ Tộc chúng ta, điểm này, ngươi nhất thiết phải ghi nhớ trong lòng."
"Ân..." Dao Linh Ngọc gật đầu.
"Trong bọc hành lý có một viên linh thạch, vô luận ngươi ở nơi nào, nó đều có thể chỉ dẫn ngươi trở lại linh đảo, nghìn vạn không nên vứt nó, nhớ kỹ nghe chưa?" Kỉ la trịnh trọng dặn dò.
"Ta nhớ kỹ!"
Dao Linh Ngọc nói, "Ta đi rồi, La di, ngươi phải bảo trọng."
Nói xong, xoay người bước nhanh lên con thuyền Mắt Đỏ mới.
Đứng ở trên boong thuyền phất tay với mọi người: "Mọi người, gặp lại sau!"
"Dao Linh Ngọc tộc trường, bảo trọng a!"
Linh Hồ Tộc chúng hô, thanh âm có chút nghẹn ngào.
"Ta sẽ !"
Tuy rằng quyết tâm trở nên mạnh mẽ thập phần kiên định, nhưng khi phải chia xa thì, Dao Linh Ngọc cũng không nhịn được mà đỏ mắt lên.