Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Trên đường cái mỗi người, đều cảm thụ được một cổ hàn ý đến từ linh hồn, thân ảnh đứng giữa sân kia, lúc này quả thực như một ma vương đã tránh thoát khỏi gông xiềng, khí tức xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, bọn họ không nghĩ ra, khí tức của một nhân loại sao có thể thay đổi lớn như vậy.
"Lên, giết... Giết hắn!" Trần Diệp Phi sợ hãi hô.
Ba mươi mấy Hải Vệ Quân tuy rằng đang kinh hoàng, nhưng bọn hắn đã nghe lệnh thành thói quen rồi, vừa nghe mệnh lệnh thì đã không có quan tâm tới cái gì nữa mà chỉ có chấp hành mệnh lệnh mà thôi. Bọn họ cầm trường đao trong tay, hét lớn đánh tới hướng Lăng Tu.
Sắc mặt Lăng Tu Như Sương, ý niệm giết chóc sôi trào ở trong người.
"Đều đi tìm chết sao?!"
Nụ cười âm lãnh, thân hình của hắn hư ảnh hóa trong sát na, mọi người chung quanh chỉ bắt được một đạo tàn ảnh hung hãn lao tới những Hải Vệ Quân này.
"PHỐC ~ PHỐC ~ PHỐC ~ "
Đám Hải Vệ Quân dường như bị điểm huyệt vậy đứng bất động ở tại chỗ, như là có lợi khí vô hình nào đó đã cắt yết hầu của bọn họ, máu tươi bắn ra như mũi tên vậy, ngay sau đó, tất cả đều kêu thảm ngã sập ở trong vũng máu, bưng cái cổ trào máu, khàn khàn thống khổ kêu thảm thiết, co quắp, con ngươi co rút lại, khí cơ sinh mệnh đang nhanh chóng tiêu tán.
Mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập không gian, Lăng Tu dừng lại, đứng ở giữa những tên Hải Vệ Quân đã ngã xuống này không nhúc nhích, máu tươi chẩy xuống từng giọt từ trên đầu ngón tay của hắn rớt xuống đất, không khó tưởng tượng, cổ những Hải Vệ Quân đó, đều là bị hắn dùng ngón tay cứng rắn xé ra.
Ma quỷ!
Là một ma quỷ tà ác!
Vào giờ khắc này, tất cả mọi người xung quanh đều sinh ra một loại ảo giác như vậy, thanh niên lù lù bất động ở giữa sân kia phảng phất như là hóa thân của ma quỷ, trên người tán lộ ra sát khí giống như là có một ngọn hỏa diễm thiêu đốt ở bên ngoài thân thể hắn.
Là ảo giác, là ảo giác sao?
Ở trên đường lớn tràn ngập khí tức giết chóc, đã không có người có thể phân rõ được, trong đầu bọn họ chỉ còn một ý nghĩ đó là, người thanh niên này có dũng khí đại khai sát giới ở trên Chính Nghĩa đảo, chẳng lẽ sắp biến thiên rồi sao?
Sau khi khiếp sợ, chính là sợ hãi và sợ run, rất nhiều người nhát gan đã đổ mồ hôi lạnh không ngừng lui về phía sau.
Dao Linh Ngọc đang ở chữa thương cho Vương Khải Sáng thì cũng kinh ngạc không gì sánh được, nàng biết Lăng Tu là một người dám giết người, nhưng thời điểm trên ở linh đảo thì người hắn giết là thiên yêu sư, nhưng giờ khắc này, đây chính là ở Chính Nghĩa đảo a, hơn nữa còn làm ngay ở dưới mắt của mọi người, người hắn giết, đều là người không có bao nhiêu năng lực chống cự, điều này làm cho nội tâm của nàng không cách nào bình tĩnh được, nàng thậm chí cảm thấy Lăng Tu dị thường xa lạ, làm cho nàng cảm thấy sợ hãi.
Kỳ thực từ khi Lăng Tu gặp đám Thế Văn Vĩnh thì vẫn luôn ẩn nhẫn, nhưng cuối cùng vẫn không thể nhịn được nữa, trong long đã dâng lên một cổ xung động giết chóc.
Mắt thấy hơn ba mươi thủ hạ dưới tay bị mất mạng, Trần Diệp Phi kinh hãi đảm chiến, không thể tin được rằng còn có người dám trắng trợn hành hung ở trên Chính Nghĩa đảo, nhưng tôn nghiêm trong lòng không cho phép hắn bỏ lại bộ hạ mà rời đi, vì vậy liền hét lớn một tiếng, nhặt lên trường đao trên đất.
"Lớn mật cuồng đồ, ta liều mạng với ngươi!"
Rống giận cầm đao nhằm về phía Lăng Tu, khi cách Lăng Tu bốn năm mét thì hai chân đạp mạnh xuống mặt đất, mượn phản lực nhảy lên không trung, hai tay nắm chặt chuôi đao, hai cánh tay dùng toàn lực vung xuống, đại đao liền hung hăng phách xuống đầu Lăng Tu.
Đao khí cuộn trào mãnh liệt, thế như chẻ tre!
Phảng phất ngay cả không gian cũng có thể bị chém ra, uy thế kinh khủng, khiến mọi người chung quanh cảm thấy tê dại da đầu một trận.
Nhưng mà, khi nó gần đụng chạm đến đỉnh đầu của Lăng Tu thì, một bàn tay vô thanh vô tức, giống như là đột nhiên xuất hiện vậy, trực tiếp bắt lấy trường đao.
"Thương ~ "
Trường đao va chạm cùng bàn tay huyết nhục, lại bắn ra một tiếng vang như kim loại và chạm với nhau vậy, trường đao hung mãnh như dã thú ngừng lại trong sát na, dừng lại ở trên đỉnh đầu Lăng Tu, cũng không cách nào cử động nữa phân nữa.
Trần Diệp Phi quá sợ hãi, cũng hít một hơi lạnh, bởi vì cái tay ngăn trở một đao của hắn không phải là của người khác, mà là mục tiêu hắn muốn chém giết.
Làm sao có thể? Hắn làm sao có thể dùng tay không đón lấy một đao này?
Hai mắt trừng trừng, mồ hôi lạnh ùa ra như mưa, hắn hoàn toàn bối rối, ở vào trong một nỗi sợ hãi không có cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung.
"Các ngươi không nên làm ta phẫn nộ!"
Ánh mắt của Lăng Tu lạnh băng, đá đùi phải ra, đánh vào ngực Trần Diep5 Phi.
Lực lượng đánh vào dùng điểm giao kích làm trung tâm khuếch tán ra bồn phía, hắn liền há mồm phun ra máu tươi, thân thể Trần Diệp Phi dường như bị một đầu tàu va chạm trực tiếp bay ngược ra ngoài, hung hăng đập về phía vài tên Học viên của học viện Hải Vệ Quân.
Mấy người kia sắc mặt khẽ biến, đưa tay đón theo bản năng, vốn tưởng rằng có thể đón lấy Trần Diệp Phi, cũng không chờ cánh tay nâng lên, thân thể kia đã đánh vào trên người bọn họ, liên tiếp có tiếng "Răng rắc" vang lên, cánh tay đã bị bẻ gãy, máu tươi bắn ra, không khống chế được thân thể mà bay ra ngoài, ngay cả kêu rên cũng không kịp phát ra một tiếng đã thổ huyết ngất đi.
Mà ngực Trần Diệp Phi sụp xuống, máu loãng "Xì xào" phun ra bên ngoài, tỳ phế bị xương sườn gãy đâm thủng, trong miệng liền không ngừng nôn ra màu đen tụ huyết, cả người nằm trên mặt đất co giật vài cái, rồi ngẹo đầu chết đi, hai mắt trợn tròn, chết không nhắm mắt, nằm mơ cũng không có nghĩ đến hôm nay tử thần sẽ phủ xuống trên đầu của hắn.
Nhìn đồng bạn chết trong vũng máu, nhìn cặp mắt Trần Diệp Phi trợn tròn, sắc mặt đám Học viên của học viện Hải Vệ Quân ảm đạm, sợ đến sợ sững sờ ở tại chỗ, bọn họ vẫn cảm thấy làm Học viên của học viện Hải Vệ Quân ở trên Chính Nghĩa đảo thì không cần sợ bất luận kẻ nào, mà cho tới bây giờ bọn họ cũng không có đem cư dân trên đảo để vào mắt, thế nhưng giờ khắc này, để cho bọn họ cảm giác như là đang gặp ác mộng vậy.
Đúng lúc này, bụi bặm phi dương, hai trăm người mặc đồng phục Hải Vệ Quân đang vọt tới nơi này.
Mọi người chung quanh vội vàng tránh ra, hai trăm Hải Vệ Quân đồng loạt đi vào, bên trên một con ngựa cao lớn có một vị tướng lĩnh Hải Vệ Quân khoảng bốn mươi tuổi, sau khi nhảy xuống ngựa kiểm tra mở thi Thế Văn Vĩnh cùng với Trần Diệp Phi thì, vẻ mặt vẻ bi thương, hướng Lăng Tu quát: "Ngươi một tên sát nhân cuồng đồ giết hại em của ta cùng nhi tử của ta, ta muốn đem ngươi ra thiên đao vạn quả!"
Lăng Tu cầm đao mà đứng, lạnh lùng nhìn hắn, ý niệm giết choc đang rục rịch, khóe miệng hắn xuất hiện một nụ cười như ma quỷ đang cười vậy.
"Lên, bắt lại cho ta!" Tên tướng lĩnh kia rít gào.
Hai trăm Hải Vệ Quân được huấn luyện nghiêm chỉnh, lập tức cầm trường kiếm đánh tới hướng Lăng Tu.
Lăng Tu lui về phía sau vài bước, cười tàn nhẫn nói: "Ngày hôm nay các ngươi tới bao nhiêu, ta liền giết bấy nhiêu!"
Thanh âm lạnh như băng phảng phất như đến từ Địa Ngục, không có chút tình cảm nào đáng nói.
Sau một nhát chém ra, Đao khí dài gần hai trượng như muốn xé rách không gian lươt tới, hơn mười người đối diện hắn đang chạy tới bị chém ngang thành bảy tám đoạn trong sát na, huyết vũ bay lả tả, nội tạng dầm dề máu cùng ruột rơi đầy đất.