Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Năng lượng giữa thiên địa như là bị lực lượng cường đại nào đó hấp dẫn, từ bốn phương tám hướng hội tụ ở trên bàn tay tang thi cự nhân, một cái quang cầu màu đen xuất hiện, dường như không khí bị nén đến cực hạn, tràn đầy uy lực đáng sợ, xung quanh quang cầu này chỉ có màu đen, bên ngoài tran ra từng tia điện lưu, bùm bùm rung động, làm người ta cảm thấy da đầu tê dại.
Hoàng Thao hoảng sợ không gì sánh được, cái quang cầu năng lượng màu đen này làm cho hắn cảm thấy nguy hiểm vô cùng, sắc mặt hắn đại biến, hoảng sợ dị thường, cảm giác như hắn gặp phải tử thần vậy.
"Chậm... Chậm đã, chúng ta... Chúng ta..."
Hắn sợ, thực sự sợ, vào giờ khắc này, hắn chợt cảm giác mình vô cùng nhỏ bé, muốn hướng Lăng Tu giải hòa, hơn nữa còn vừa thôi động năng lực, đem thân thể hóa thành Liệt Diễm, đến tránh né một kích này của đối phương.
Thế nhưng đã muộn, mặt tang thi khổng lồ không chút thay đổi, cũng căn bản không có chút ý nghĩ lưu thủ nào, rất dứt khoát, năng lượng ngưng tụ ở trong lòng bàn tay bắn về phía Hoàng Thao.
Vô thanh vô tức, toàn bộ thiên địa đều vì thế mà yên lặng xuống, đã không còn một tia thanh âm!
Mọi người có thể dùng mắt thường nhìn thấy được ở khu vực đó liền bắt đầu co rút lại lõm xuống thành hình lòng chảo, sau đó lại chợt bành trướng ra rồi nổ tung, ngay sau đó, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
"Ầm ~ "
Một cổ năng lượng hủy diệt khuếch tán ra, không gian rung động liên tục, chỗ vách đá cách đó khoảng mấy trăm thước, đã ầm ầm bạo liệt, không có đá vụn bắn ra, càng thêm không có chút bụi bặm, toàn bộ vách đá biến thành hư vô trong phút chốc.
Năng lượng lan hướng về bốn phía, như dã thú gào thét, như Địa Ngục Ác Ma rít gào dữ tợn...
Lâm Dao ôm Thiết Thiết đã hôn mê liều mạng chạy hướng bên bờ biển, vị trí của nàng đang ở trong phạm vi của làn sóng này, không trốn thoát, nàng nhất định sẽ như hóa thành hư vô, bị phá hủy tới ngay cả thi thể cũng không còn.
Nàng liều mạng chạy, còn làn sóng năng lượng kia đang không ngừng bành trướng mở rộng đuổi theo ở phía sau, mặt đất sụp đổ, không gian bị nghiền nát, lộ ra từng mảnh hư vô, từng tia điện lưu "Tư tư tư" phóng ra tán loạn, Lâm Dao dùng hết hết thảy khí lực, liều lĩnh chạy như điên.
Đột nhiên, trên mặt đất có một khối nham thạch nhô ra làm nàng té lộn mèo một cái, thân thể nàng ở trong trạng thái chạy như điên thoáng cái liền mất đi cân đối, trực tiếp hung hăng ngã bay ra ngoài, bay lên trên không trung bốn năm mét, vì không làm đau Thiết Thiết, Lâm Dao cứng rắn thay đổi trọng tâm, dùng lưng chạm đất, vững vàng bảo vệ tốt Thiết Thiết.
Cú ngã này, nhất thời cảm giác toàn bộ phía sau lưng đau rát vô cùng, đầu khớp xương trên người cũng muốn vỡ vụn ra vậy.
Nhưng những thứ đau đớn này đối với tử vong thì nó không tính là cái gì, Lâm Dao chỉ cuộn mình ngồi dưới đất, ôm thật chặt Thiết Thiết, trợn to hai mắt, tuyệt vọng mà hoảng sợ nhìn cái cơn sóng năng lượng kia đang càng ngày càng gần, thân thể không cầm được mà khẽ run lên.
Khi cơn sóng năng lượng mang tính hủy diệt này gần trong gang tấc, cách nàng khoảng không tới hai thước thì, Lâm Dao nhắm hai mắt lại theo bản năng, chờ tử vong phủ xuống, chờ đợi thân thể mình bị kéo thành mảnh nhỏ. Nhưng vận mệnh có đôi khi sẽ biết đùa giỡn với ngươi khác, ở lúc ngươi cảm giác mình phải chết không thể nghi ngờ thì, thường thường lại sẽ trào phúng nói cho ngươi biết, ngươi không cần chết, ngươi còn có thể tiếp tục sống, cho ngươi sợ bóng sợ gió một hồi mà thôi!
Lúc này Lâm Dao đang có cảm giác như vậy, phát giác khi nhắm mắt đã lâu mà chưa cảm thấy gì thì, nàng liền run rẩy thấp thỏm bất an mở mắt ra, phát hiện cái vòng đang không ngừng bành trướng kia đã dừng lại cách nàng hơn một thước, cuối cùng ánh sáng màu đen chậm rãi biến mất, phóng thích không gian vừa rồi nó mới bao phủ.
Một cái khu vực có đường kính ước chừng hơn bốn trăm thước, sâu chẳng biết bao nhiêu xuất hiện ở trong tầm mắt, miệng cái hố vừa hay kéo đến bờ biển, nước biển như là tìm được chỗ phát tiết miệng dũng mãnh tiến vào, hình thành một dòng thác ba nghìn thước lao thẳng xuống dưới.
Con ngươi của Lâm Dao đột nhiên co rút, sắc mặt tái nhợt, miệng lưỡi khô nuốt nước miếng một cái, một cảm giác kinh hãi từ lan tràn ra ở sâu trong nội tâm của nàng, nàng không thể tin người trước mắt này, lại có lực lượng thật sự là quá kinh thế hãi tục.
Trên con thuyền Mắt Đỏ, Phong lão đầu, Dao Linh Ngọc đều ngây ngốc nhìn bờ biển đã biến thành một cái lỗ to lớn, Phong lão đầu làm rơi cái tẩu thước trên mặt đất từ lúc nào mà không biết.
Khương Hạo Tuấn cách khá xa, cũng không có bất kỳ trở ngại gì.
Trên con thuyền của Tạp Địch Nặc thì hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đã mất đi năng lực chỉ huy thân thể, như một đầu gỗ đứng tại chỗ, ngây người nhìn cái lỗ trước mắt. Trương Nhất cũng trợn mắt hốc mồm, hắn sớm đã chuẩn bị tâm lý đối với việc Lăng Tu hóa thành tang thi cự nhân, nhưng có chuẩn bị tâm lý tới mấy cũng không có nghĩ đến sẽ biến thái như vậy, không, phải nói biến thái kinh khủng!
Lúc này, Tạp Địch Nặc vừa vặn hồi tỉnh lại từ trong hôn mê, phát giác tất cả mọi người như hóa đá đứng ở tại chỗ, liền lập tức đứng lên lớn tiếng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Đã xảy ra chuyện gì?..."
Thanh âm hơi ngừng, bởi vì hắn ánh mắt thấy được cái hố to ở bờ biển kia, thần tình nhất thời cứng đờ, không nhịn được cũng hít một hơi lạnh.
"Đây là... Đây là thế nào? Người nào làm ra?" Rùng mình một cái, ánh mắt run rẩy nhìn thẳng phía trước, cả người như một pho tượng tượng điêu khắc sợ hãi không nói được gì.
"Lão Lăng!"
Thanh âm yếu ớt của Trương Nhất truyền đến, mang theo một tiếng cười, "Tên biến thái, may mà mới vừa rồi ngươi không có đi qua, bằng không hiện tại ngươi đã..."
Nghe nói lời ấy, Tạp Địch Nặc "Bá" một tiếng toát ra một cổ mồ hôi lạnh, hai chân như nhũn ra, xém chút liền co quắp ngồi dưới đất, hắn vừa thoáng gặp tử thần a. Mới nhặt trở về một cái mạng, lòng còn sợ hãi, hắn đột nhiên hét lớn hướng mọi người: "Vừa rồi là cái tên gia hỏa nào ném mái chèo đập ta choáng váng vậy?"
Mọi người phục hồi lại tinh thần từ giữa kinh ngạc, một thuyền viên bị đánh sưng mặt sưng mũi thấp thỏm bất an đi ra, cúi đầu: "Lão đại, ta không phải cố ý, ta phát thệ, ta thực sự..."
Tạp Địch Nặc đột nhiên cầm thật chặt hai tay của hắn, kích động vạn phần nói: "Đừng nói nữa, từ nay về sau, ngươi chính là phó thuyền trưởng, ngoại trừ không thể thả rắm ở trước mặt ta, mỗi một cái góc trên thuyền này ngươi đều có thể tùy ý đánh rắm!"
Cái gì...
Hạnh phúc tới quá đột nhiên, để cho người này thuyền viên trở tay không kịp, chỉ cảm thấy như là nằm mơ, ý nghĩ ông minh rung động.
"Lão đại, ta... Ta là đang nằm mơ sao?"
"Ba ~ "
Tạp Địch Nặc giơ tay lên hung hăng quật hắn một cái tát, hỏi: "Đau không?"
Thuyền kia viên gật đầu: "Đau!"
"Đau là đã nói lên ngươi không phải đang nằm mơ a." Tạp Địch Nặc ngữ trọng thâm trường nói.