Chính Nghĩa đảo sau khi trải qua một cuộc đại chiến thì nó đầy vết thương, khắp nơi đều là bụi mù như khói bếp vậy, đó là khói phun trào ra từ trong quá trình làm lạnh của nham tương. năng lực của Hỏa Hoàng không chỉ có Liệt Diễm, còn có thể làm sống dậy các ngọn núi lửa đã ngủ say ở dưới lòng đất, cũng chính bởi vì vậy, mà Chính Nghĩa đảo mới bị tàn phá đáng sợ như vậy.
( Trên con thuyền Mắt Đỏ)
"Ah ~ gừ ~ ghm ~ gừ"
Từng tiếng gầm gừ như dã thú gầm gừ đang không ngừng truyền ra từ trong kho hàng vậy, để cho Phong lão đầu, Khương Hạo Tuấn, Dao Linh Ngọc, cùng với đoàn người Tạp Địch Nặc rợn cả tóc gáy, nổi da gà rớt đầy đất.
"Lão đại, huynh đệ của ngươi phát ra thanh âm quá kinh khủng đi?, ta đi tiểu trong quần luôn rồi!"
"Đúng vậy, quả thực giống như là dã thú bị đói lâu ngày vậy, nghe thật là đáng sợ!"
Hai thành viên của Tạp Địch Nặc tâm thần run rẩy, sắc mặt trắng bệch, thân thể đang run lên.
"Đừng nói nữa, lỗ tai của ta có điếc sao, càng nói càng sợ hãi." Tạp Địch Nặc mở to hai mắt, ngơ ngẩn nhìn vào trong kho hàng, thân thể đang đổ mồ hôi lạnh.
Lúc này Lâm Dao đã tỉnh lại, ngoại trừ nàng ra, Khương Hạo Tuấn, Trương Nhất đều đã được Dao Linh Ngọc trị liệu, vết thương trên người đã tốt lại cũng không sai biệt lắm.
Không có đánh chết Lăng Tu, điều này làm cho nội tâm Lâm Dao phẫn hận và không cam lòng tới cực điểm, mà ở một khắc này, nàng lại cảm thấy Lăng Tu đáng sợ như vậy, ăn toàn thịt sống như vậy, ngay cả không thấy rõ hắn ăn như thế nào, nhưng từng tiếng gào thét trầm muộn vang ra, khiến trong đầu nàng tưởng tượng đến một cái hình ảnh phi thường kinh khủng, đó là một con quái vật, đang cắn xé từng miếng thịt tươi một, sau đó nuốt từng miếng trong miệng, ăn như hổ đói...
Lâm Dao chỉ cảm thấy lông tơ cả người đều dựng lên hết, ở trong chỗ sâu của nội tâm nàng, Lăng Tu chính là một đầu quái vật đáng sợ!
"Lão mê tiền, ngươi nói Tu ca có thể ăn bao nhiêu?" Khương Hạo Tuấn có chút trêu ghẹo nói.
Phong lão đầu sớm đã khôi phục lại dáng dấp nhân loại bình thường, nghe lời ấy, thực sự là giận không chỗ phát tiết, trừng hắn liếc mắt, trách mắng: "Đệt con mẹ nó, ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai, chẳng lẽ muốn ta đi vào xem ba trăm cân cá còn lại bao nhiêu? Hừ, nếu như lão đầu ta làm như vậy, không chừng sẽ bị lăng tiểu tử xem như thịt tươi mà ăn sống!"
"Ta nói này đầu trứng, không phải là ngươi bị nguyền rủa không chết sao, ngươi còn sợ cái gì."
Trương Nhất chống nạnh, giễu cợt nói, người trấn tĩnh nhất ở đây chính là hắn, bởi vì hắn đã quá hiểu rõ đối với Lăng Tu, động tĩnh Lăng Tu gây ra lúc này đều ở trong dự liệu của hắn.
Bất kể là cái tên 'Đầu Trứng' hay là trớ chú kia, đều là nỗi đau của Phong lão đầu, cho nên khi nghe thấy Trương Nhất nói như vậy, Phong lão đầu nhất thời tức giận đến thổi râu mép trừng mắt, mắt lão đỏ đậm, tức sùi bọt mép gầm hét lên: "Cút ngay, tuy rằng thân thể lão tử không chết, nhưng khi bị lăng tiểu tử ăn, đó có khác biệt gì với chết đâu!"
Nước bọt phun loạn, đều phun ở trên mặt Trương Nhất.
"DM, chẳng qua ca chỉ đùa một chút thôi mà, ngươi kích động cái gì a!" Trương Nhất đưa tay lau sạch nước bọt đi.
Phong lão đầu cũng chỉ có thể măng như vậy, rồi quay đầu sang chỗ khác hút thuốc, hắn rốt đã cuộc hiểu, cái miệng lạp xưởng này chính là cái tên như vậy, nói chuyện không có một chút xíu điểm mấu chốt nào, nếu như chọc cái tên miệng lạp xưởng này, thì hắn sẽ đem tổ tông mười tám đời ra mà gọi một lần, đấu võ mồm cùng cái tên miệng lạp xưởng này, thì người thưa đều là hắn.
Trương Nhất cũng không để ý tới hắn, quay người nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trên người Thiết Thiết đang ngồi trên cột buồm của con thuyền Mắt Đỏ, rồi hô lên: "Này, tiểu muội muội, ngươi ngồi cao như vậy làm cái gì? Nguy hiểm a, nhanh xuống đi, thúc thúc... Nga không, ca ca lấy kẹo que cho ngươi ăn!"
Thiết Thiết hoàn toàn không có tinh khí thần để ý đến hắn, nàng tựa như mất đi linh hồn của mình ngồi trên cột buồm, một đôi mắt trong veo như nước trống rỗng nhìn Chính Nghĩa đảo, nước mắt dần dần làm mơ hồ tầm nhìn, trong miệng không ngừng nỉ non tên Trọng An, từ khi phụ mẫu nàng qua đời, nàng liền ở cùng với Trọng An, nàng và Trọng An có quan hệ là cấp trên với cấp dưới, nhưng nàng lại xem Trọng An như thân thân ca ca của mình, thời điểm ở nàng không có nơi nương tựa, thì Trọng An đưa vòng tay ra với nàng.
Hôm nay, Trọng An đã rời đi, đã vĩnh viễn rời đi, nàng chỉ cảm thấy bản thân lại biến thành một người lẻ loi một mình!
"... Trọng An..." Nặng nề cắn môi, nước mắt không ngừng tuôn ra.
"DCM, khóc a, quên đi, không thể đùa giỡn ngươi!" Trương Nhất gãi gãi cái ót, có chút mất hứng nói.
Đúng lúc này, thanh âm cắn xé thịt tươi kia biến mất, thay vào đó là một trận tiếng bước chân thanh thúy.
"Đăng... Đăng... Đăng..."
Không nhanh không chậm, giống như từng tiếng chuông lớn đánh vào linh hồn của mọi người.
Mỗi người ở đây, không khỏi nín thở ngưng thần, không nháy nháy mắt một cái nhìn chằm chằm vào cửa kho hàng, cảm giác người đi ra này không biết là Lăng Tu hay là một cái đầu quái vật hung mãnh đáng sợ, tàn nhẫn và khát máu.
"Rầm ~ "
Đám thuyền viên chật vật nuốt nước miếng một cái, nắm thật chặt vũ khí trong tay, lòng bàn tay đã đổ mồ hôi lạnh, nhiệt độ của bầu không khí giảm xuống tới băng điểm, không có gì ngoài tiếng bước chân không nhanh không chậm này, không có một thanh âm nào khác, mỗi người đều có thể rõ ràng nghe thấy tiếng bản thân hít thở cùng tiếng tim đập.
Tuy rằng rất rõ ràng đối phương sẽ không làm thương tổn bọn họ, nhưng đây là một loại phản ứng theo bản năng, căn bản không cách nào chống lại, như lâm đại địch, bầu không khí thật sự là quá mức quỷ dị!
Không bao lâu, một chân bước ra khỏi cửa, ngay sau đó là một cái chân khác, hắn chỉ mặc một cái quần cụt màu đen đi ra.
Khuôn mặt trơn bóng trắng nõn, lộ ra một phần lạnh lùng nghiêm nghị; mày kiếm anh tuấn, ẩn chứa một cổ nhuệ khí; đôi mắt thâm thúy; ngũ quan như đao tước. Nửa người trên trắng nõn có vỏ trứng, đường cong phân minh, cơ thể rất hoàn mỹ.
Thân hình thon dài, cả người lãnh ngạo cô thanh, rồi lại vênh váo hung hăng, tản ra một cổ ngạo thị thiên địa, khóe miệng của hắn còn lưu lại một chút vết máu, nhưng không có để cho hắn nhìn dữ tợn đáng sợ, lại để cho hắn càng thêm một phần tà mị cùng tuấn lãnh!
"DCMN, không công bằng quá không công bằng, ngươi lại đẹp trai hơn, điều này làm cho ca sống thế nào đây a!" Trương Nhất thét lên ông trời bất công.
Hắn nói không có một chút khoa trương, từ khi Lăng Tu thức tỉnh năng lực Thần Tộc và Huyết Dạ Tộc, lại trở thành biến chủng, thân thể tiếp nhận Virut X cường hóa, tướng mạo mặc dù không có biến hóa bao nhiêu, nhưng khí chất trên người cũng đã xảy ra biến hóa long trời lỡ đất, trong lúc giở tay nhấc chân thì có một loại cảm giác mị lực phi thường đặc biệt, khó có thể nói được.