Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Tuy rằng ngoài miệng nói không có hứng thú, nhưng Trương Nhất VÀ Khương Hạo Tuấn vẫn tiếp tục khiêu chiến, mỗi khi bọn họ khiêu chiến một cái hạng mục nào thì, đều để cho Thái Tử Nghiên càng thêm khiếp sợ.
Ví dụ như bắn tên, người khác thì bắn trúng hồng tâm, mà bọn họ thị lại bắn thủng cả hồng tâm a;
Ví dụ như chèo thuyền, người khác dùng nửa giờ mới có thể hoàn thành xong hạng mục, bọn họ chỉ dùng năm phút đồng hồ liền hoàn thành, chiếc thuyền kia thì tựa như được trang bị thêm thiết bị động lực vậy, chạy nhanh như bay trên mặt nước;
Lại ví dụ như môn đẩy tạ, hiện nay kỷ lục được ghi lại là 1,133 thước, mà bọn họ lại là 2 thước;
Kinh khủng như vậy!
Tâm tình của Thái Tử Nghiên đã không thể dùng từ khiếp sợ để hình dung nữa rồi, phải dùng từ sợ hãi, đúng vậy, hiện tại nàng đã cảm thấy Trương Nhất và Khương Hạo Tuấn là hai đầu quái vật đáng sợ!
Mà mỗi một cái hạng mục bọn họ khiêu chiến, cũng làm cho người tổ đau lòng tới muốn khóc lớn, chỉ nửa ngày công phu, uy danh của bốn người thoáng cái đã truyền đi khắp đảo, còn có người kịch liệt in ấn hàng loạt tờ báo, nội dung viết mấy cái chữ lớn —— khiêu chiến cuồng nhân đã tới rồi, phía dưới chữ lớn còn có hình ảnh chụp bốn người Lăng Tu.
Khi người phụ trách vừa nhìn thấy bốn người này xuất hiện, thì không khác gì người bán hàng rong ở Nguyên Thế Giới gặp phải dân phòng vậy, dọn dẹp và chạy đi với tốc độ cực nhanh.
"Tiểu Hạo tử, nơi đó có hạng mục nhảy cao, có hứng thú hay không?"
Trương Nhất kiếm được kha khá, hết thảy tiền đều dùng một cái bao lớn để đựng, cõng bao quần áo này lên người, bay giờ hắn như người bị nghiện vậy, khi nhìn thấy có hạng mục có thể khiêu chiến thì, nhất thời là xoa tay, nóng lòng muốn thử.
Khương Hạo Tuấn liếc mắt, thản nhiên nói: "Đương nhiên là có hứng thú."
Hắn và Trương Nhất đều như nhau, tuy không có hứng thú gì đối với tiền, nhưng lại rất hứng thú đối với việc khiêu chiến này.
"Chúng ta còn chờ cái gì, đi thôi, hắc hắc..." Trương Nhất hưng phấn cười nói, trong đầu đã dự kiến lại có thêm mấy vạn thu nhập.
Chỉ là còn chưa chờ bọn hắn đến gần, chẳng biết người nào đó đã hô một tiếng "Khiêu chiến cuồng nhân tới rồi", người tổ chức tựa như con chuột thấy mèo vậy, đã nhanh chân bỏ chạy, trong nháy mắt liền lưu không có ảnh.
"Đậu má, lại là như vậy."
Trương Nhất mắng một câu, xoay người liền hướng Thái Tử Nghiên oán giận, "Ta nói này Thái mỹ nữ, trên đảo của các ngươi có chuyện gì xảy ra sao, sao không để cho người khiêu chiến?"
Nghe lời ấy, Thái Tử Nghiên khóc không ra nước mắt, thầm nghĩ: Các ngươi đều đã trở thành ác mộng của những người tổ chức, mỗi một cái hạng mục bị các ngươi khiêu chiến, người tổ chức phải đối mặt với nguy cơ phá sản, bây giờ còn có cái hạng mục nào dám cho các ngươi khiêu chiến.
Nhưng vẫn phải mỉm cười nói: "Trương tiên sinh, bọn họ có lẽ là phải đi xử lý cái việc gì đó rất gấp..."
Trương Nhất phất tay cắt đứt, tâm tình tương đối kích động nói: "Xử lý việc gấp cái rắm, một người có việc gấp phải đi xử lý thì ta còn tin, hai người có việc gấp phải đi xử lý ta cũng tin, nhưng đây là người thứ mấy rồi, vừa thấy chúng ta thì đã bỏ chạy, chẳng lẽ còn sợ chúng ta ăn bọn họ hay sao?"
Thái Tử Nghiên chỉ có thể cười khổ, đây là lần đầu tiên nàng tiếp đãi một nhóm người để cho hết thảy người tổ chức phải hoảng sợ khi nhìn thấy.
Lăng Tu bất đắc dĩ lắc đầu, đem một tờ báo đưa cho Trương Nhất: "Tờ báo này có thể giải đáp nghi hoặc của ngươi."
Trương Nhất lấy tới xem nội dung phía trên một phen, nhất thời mắng lên: "Đậu má, tên khốn kiếp nào chụp ta xấu như vậy, còn xấu hơn so với Lão Lăng ngươi thì cũng thôi đi, cư nhiên còn xấu hơn so với Tiểu Hạo tử, mẹ nó, càng xem càng xấu, hắn làm gì ah?"
Nghe nói như vậy khóe miệng Khương Hạo Tuấn giật một cái, rất là kho chịu khi nghe thấy Trương Nhất nói như vậy.
"Ai cho ngươi nhìn ảnh chụp, ta chỉ nói ngươi nhìn nội dung thôi!" Lăng Tu tức giận huấn một câu.
Trương Nhất lúc này mới nhìn kỹ nội dung trong tờ báo, thì thầm: "Khiêu chiến cuồng nhân tới rồi, không muốn bồi tiền thì khi thấy bọn họ liền nhanh chóng chạy đi... DCMN , đây là cái tên nào ăn no rửng mỡ làm chuyện này, ta nói tại sao người tổ chức vừa nhìn thấy chúng ta thì lại bỏ chạy như vậy, thì ra đều bởi vì cái tờ báo này."
"Nếu không cách nào khiêu chiến, quên đi, kiếm được cũng không ít rồi, cũng đủ để chúng ta mua đủ vật tư." Lăng Tu nói.
"Đừng a Lão Lăng, dùng năng lực của chúng ta, thì hòn đảo này có thể nói là một kho báu ah, có thể tùy tiện nhặt được vàng, có tiền mà không lấy là kẻ ngu ah!"
Lăng Tu thật muốn mắng thật lớn, thư miệng thúi này đúng là không có khả năng nói được câu nào đàng hoàng mà.
Trương Nhất khoát tay áo: "Không quá quan trọng, câu ta nói mới là trọng điểm, chúng ta phải thừa cơ hội này mà kiếm tiền thật tốt, đỡ phải đến lúc muốn mua một chút đồ đạc quan trong mà không có tiền." Tiến đến bên tai Lăng Tu, nhỏ giọng nói, "Tốt xấu gì chúng ta cũng là người sống qua tai nạn lớn, chúng ta nếu như không làm gì, chẳng phải là sẽ ném đi mặt mũi của dân tộc hay sao."
"Ngươi vinh viễn không thể đổi được cái tật xấu của mình?" Lăng Tu nói.
"Đậu má, nếu yêu cầu sau này người chớ hôn biểu muội ta, ngươi có thể làm được sao?"
"Trương Nhất, ngươi lại muốn bay hay sao?" Lăng Tu nghiêm chỉnh ra lệnh, uy hiếp nói.
Trương Nhất nhanh chóng bật lui vài thước, mỉa mai cười nói: "Lão Lăng, ta nói chuyện thôi mà, ngươi gấp cái gì nha, ngươi suy nghĩ kỹ một chút, ca có nói đúng hay không."
Lăng Tu mặc kệ hắn, hướng Thái Tử Nghiên hỏi thăm nói: "Thái tiểu thư, chợ thực phẩm đi bên nào?"
Không đợi Thái Tử Nghiên đáp lời, Trương Nhất liền lớn tiếng kêu ầm lên: "Lão Lăng, mua đồ làm gì a, trên đảo còn nhiều hạng mục khiêu chiến như vậy, chúng ta khiêu chiến còn chưa đủ, kiếm mấy nghìn vạn rồi đi mua đồ đạc cũng không trễ mà."
"Kiếm mấy nghìn vạn? U a, khẩu khí thật là lớn a, cũng không biết bản lĩnh lớn bao nhiêu!" Một giọng nữ trong trẻo vang lên.
Trương Nhất giơ ngón tay cái lên đáp lại: "Ca có bản lĩnh lớn như thế nào, muốn nói sở trường đặc biệt nhất của ta, chính là con gà của ta đặc biệt dài!"
"Dài sao? Lão nương đã thử qua, cũng không dài hơn bao nhiêu a!" thanh âm âm dương quái lại vang lên lần nữa.
Trương Nhất run lên, trong lòng âm thầm suy nghĩ: Thanh âm này sao lại quen thuộc như vậy nè?
Quay người lại, đợi thấy rõ người tới thì, con ngươi nhất thời phóng đại tới cực điểm, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu lăn xuống đầy mặt, bộ dáng kia, liền không khác gì giữa ban ngày mà nhìn thấy quỷ vậy.
Đó là một người có dáng dấp bình thường, vóc người lại có chút nóng bỏng...
Thân cao chừng một thước chín, đi một đôi giày cao gót màu đỏ, để cho hầu như tất cả mọi người ở đây phải ngẩng đầu ngưỡng vọng. Mặc sườn xám màu đỏ, toàn thân không có nửa điểm son phấn, trên đầu càng không có một món đồ trang sức, nhất cử nhất động đều vững như Thái Sơn, thời điểm đi lại không có nửa điểm rụt rè.