Nghe thấy Trương Nhất đắc ý vênh váo, như là âm mưu đã được thành công, Diệp Tư Nghiên mới phục hồi lại tinh thần, Cẩu Tử rời khỏi chảo dầu trước một bước, đây là sự thực không tranh được, ngay cả vừa rồi nàng cũng bị khí thế bàng bạc này làm rung động, nên cũng lý giải hết sức rõ ràng điểm này. Nàng lập tức trợn mắt quát mắng: "Trương Nhất, ngươi giở trò lừa bịp!"
"Ta choáng, ca chỉ làm thơ, cái này cũng là giở trò lừa bịp? Lão Diệp ngươi nói đạo lý một chút có được hay không?" Trương Nhất buông tay như rất vô tội nói.
"Đúng vậy thuyền trưởng, sư phụ không có giở trò lừa bịp, hắn là đang biểu diễn tạo nghệ văn học cho chung ta coi a, nếu như cuộc đời ta có thể đạt được độ cao như sư phụ vậy, Cẩu Tử ta cho dù có chết cũng không thất vọng." Cẩu Tử phụ họa nói, hắn hoàn toàn bị tài hoa của Trương Nhất thu phục, không nói tới thân thể, ngay cả linh hồn cũng đã muốn bái làm môn hạ của Trương Nhất.
"Ngươi câm miệng cho lão nương, nơi này không có phân cho ngươi nói chuyện!"
Diệp Tư Nghiên lớn tiếng răn dạy, rồi hướng Trương Nhất, trợn mắt trừng trừng, "Ngươi bớt nguỵ biện đi, sớm không ngâm thơ, hết lần này tới lần khác lại đúng ngay thời điểm Cẩu Tử so đấu cùng với huynh đệ của ngươi, cái này đả nói rõ ngươi là muốn dụ dỗ Cẩu Tử rời khỏi chảo dầu, để cho các ngươi thắng được ván này."
Ta dcm nó!
Trong lòng Trương Nhất phun ra hàn khí, thầm nghĩ xú bà nương này thật đúng là đã nhìn thấu mình, như vậy mà cũng có thể đoán đúng, quả thực giống như là giun ở trong bụng hắn a.
Mặt ngoài thì cười nịnh nói: "Lão Diệp, ngươi nói chuyện sao lại gai góc như vậy nè, làm thơ đều cần một hoàn cảnh để phối theo, nếu như không có một cái hoàn cảnh phù hợp, dù cho trong bụng ca đầy kinh luân, cũng không làm được gì a, mà vừa rồi, hoàn cảnh tương đối tốt, bầu không khí cũng rất phù hợp, cho nên ca mới có thể há mồm làm thơ, cũng không phải như lời ngươi nói cố ý dụ dỗ đồ đệ của ta rời khỏi chảo dầu a."
"Đúng vậy đúng vậy, thuyền trưởng, sư phụ ta nói rất đúng, làm thơ thực sự cần một ý cảnh, đây là..." Cẩu Tử tuy rằng bị Diệp Tư Nghiên đạp một cái ngã chổng vó, lúc này ngồi dậy đã dùng sức gật đầu bảo vệ cho Trương Nhất.
Ánh mắt của Diệp Tư Nghiên hung hăng trừng qua, Cẩu Tử sợ đến lông tơ cả người cũng dựng thẳng lên, như nhìn thấy quỷ vậy, liều lĩnh rời xa Diệp Tư Nghiên, cuối cùng chui vào trong nhóm hải tặc, thân thể run rẩy.
Lúc này, Diệp Tư Nghiên níu lấy cổ áo Trương Nhất, cắn răng nghiến lợi nói: "Trương Nhất, miệng lưỡi ngươi trơn tru lão nương sớm để nhìn thấu rồi, đừng nói những thứ này có hay không có, ván này chính là ngươi ở bên cạnh quấy rối, bằng không chúng ta tuyệt đối sẽ không thể có thua, cho nên nhất thiết phải so một lần nữa."
"So một lần nữa?"
Trương Nhất ngẩn người, sau đó liền mắng mẹ, "DCMN , thì ra lão Diệp ngươi mới đúng là họ lại."
"Ván này rõ ràng là chúng ta thắng, dựa vào cái gì mà phải so một lần nữa?" Dao Linh Ngọc thở phì phò chạy tới oán giận nói.
Khương Hạo Tuấn tuy rằng rất bình tĩnh, nhưng khí thế trên người cũng đang kéo lên, đã đi tới bước một, lộ ra một cái khí tức nguy hiểm.
Người sáng suốt vừa nhìn liền biết bầu không khí thay đổi có chút giương cung bạt kiếm rồi...
"Dựa vào cái gì?"
Diệp Tư Nghiên hừ nhẹ một tiếng, dùng ngón tay cái chỉ chỉ mặt đất, vừa chỉ chỉ chính bản thân, "Chỉ bằng nơi này là hòn đảo của ta, chỉ bằng lão nương là đảo chủ, tất cả phải dựa theo lời lão nương nói mà chấp hành!"
"Ngươi... Ngươi đơn giản là không thể nói lý!" Dao Linh Ngọc trợn mắt kêu lên.
"Lão nương chính là không thể nói lý , tiểu nha đầu ngươi có thể làm gì ta?" Diệp Tư Nghiên lạnh giọng quát lên.
Dao Linh Ngọc chưa từng gặp qua chuyện như vậy, một câu nói cũng không nói được, gấp đến độ nước mắt muốn rơi ra rồi, theo bản năng nhìn về phía Lăng Tu, tìm kiếm sự trợ giúp của Lăng Tu, giống như là tiểu cô nương bị cực đại ủy khuất vậy.
Lăng Tu đi lên, thản nhiên nói: "Chúng ta không có thời gian bồi Diệp tiểu thư chơi loại trò chơi này, vừa rồi một ván cuối cùng là người của ngươi rời chảo dầu trước, lý nên là chúng ta thắng lợi, từ nay về sau, ngươi cũng đừng dây dưa bằng hữu của ta nữa." Xem Dao Linh Ngọc cùng Khương Hạo Tuấn liếc mắt, "Chúng ta đi!"
Nếu Trương Nhất muốn đoạn, vậy liền triệt để chém gãy nó, không cần phải liên hệ kéo dài, nó sẽ không có chút ý nghĩa nào.
Khương Hạo Tuấn, Dao Linh Ngọc nghe lệnh, theo hắn cùng nhau rời đi.
"Lão Diệp, không còn để ý, chúc ngươi thân thể khỏe mạnh, càng ngày càng xinh đẹp, chúng ta sau này còn gặp lại, nga không, tốt nhất là sau này sẽ không còn gặp lại!" Trương Nhất bỏ lại một câu nói, cũng hớt ha hớt hải đi theo Lăng Tu.
Quần chúng xung quanh ồ lên một trận, nghĩ thầm: Thì ra vốn cái tên gia hỏa mới đúng là lão đại của đám người khiêu chiến cuồng nhân a, mỗi người đều là cường đạo, cái lão đại này tất nhiên cũng là người có cấp bậc quái vật, thảo nào lại không e ngại việc xuống chảo dầu!
Nhìn bóng lưng bốn người Lăng Tu rời đi, mặt Diệp Tư Nghiên chậm rãi âm trầm xuống, nắm tay cũng bóp lại, giờ khắc này, nàng nghĩ tới một đêm triền miên cùng Trương Nhất, nghĩ tới nam nhân này khi đó dỗ ngon dỗ ngọt đối với nàng, thế nhưng đây hết thảy đều giống như là bọt nước vậy.
Không, không thể kết thúc!
Trương Nhất, coi như là phải dùng sức, lão nương cũng nhất định phải lưu ngươi lại!
Trong lòng Diệp Tư Nghiên đã định, vung tay lên, hướng thi nhóm hải tặc quát mắng hạ lệnh: "Tiểu Phong Thối, bắt bọn họ lại cho lão nương, mặc kệ chết sống, quyết không thể để cho Trương Nhất lại chạy trốn dưới mí mắt của lão nương!"
"Vâng, các huynh đệ, theo ta lên, đoạt cô gia a!"
Tiểu Phong Thối trả lời cao vút một tiếng, suất lĩnh hai mươi mấy người trong nhóm hải tặc đồng loạt lao lên, như một đám sói đói lao tới hướng Lăng Tu.
"DCMN, cái phong bà tử này điên rồi sao?" sắc mặt Trương Nhất chợt biến.
"Tới thật đúng lúc, ta đã sớm ngứa tay." Khương Hạo Tuấn liếm liếm đầu lưỡi, trên người kích ra một cổ chiến ý cuồng mãnh.
"Ta đến!"
Lăng Tu nhàn nhạt lên tiếng, xoay người, đi trở về, kéo ra một đoạn ngắn khoảng cách cùng ba người Trương Nhất.
Di, hắn đây là muốn làm gì?
Muốn một người đối kháng với nhiều người như vậy sao?
Quần chúng xung quanh không tự chủ được nín thở, đối với cử động của Lăng Tu này thì mọi người đều không giải thích được.
"Dùng tay không sao, ngươi cũng quá coi thường người khác rồi?, tứ phân ngũ liệt!"
Tiểu Phong Thối hét lớn một tiếng, thân thể nhất thời chia làm tám Bộ phân, đầu, thân người, tay, đùi, chân, cầm song đao, hung hăng áo sát tới hướng Lăng Tu. Phía sau là hai mươi mấy bộ hạ của hắn, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ hung ác độc địa, như là quỷ dữ chạy ra từ Địa Ngục.
Lăng Tu chắp hai tay sau lưng, mặt không thay đổi nhìn bọn họ, khi bọn hắn cách mình hai ba thước thì, bước ra một bước, con ngươi phóng đại, ý niệm lực cường đại dường như một cơn lốc quét ra.
"Ông ~ "
Ba động năng lượng vô hình kích phát ra trong nháy mắt, quần chúng xung quanh chỉ cảm thấy hết thảy thanh âm đều không còn tồn tại, chỉ có thanh âm ông minh quanh quẩn bên tai, tầm nhìn lâm vào một mảnh đen kịt, thân thể ngã trái ngã phải, cuối cùng đều tránh không được mà ngã nhào trên đất.
Tiếngô minh rất ngắn, tầm nhìn rơi vào một mảng đen kịt cũng rất ngắn!
Bọn họ quơ quơ đầu, mở mắt ra nhìn phía trước, đợi khi thấy rõ ràng trạng huống bây giờ thì, nhất thời cả kinh trợn mắt hốc mồm, tâm thần ở vào trọng thái không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung.