Chương 907: Uyên ương có số khổ
Bầu trời mây đen quay cuồng, thường thường có sấm sét lóe ra ở bên trong, khí tức đè nén tràn ngập thiên địa. Kỳ Lôi lăng không mà đứng, toàn thân tán lộ ra ánh sáng sấm sét bạch ngân, như một tòa thần chi, uy nghiêm vô thượng.
Trên mặt đất thành viên nhóm hải tặc đều rùng mình, Tiểu Phong Thối sợ hãi nói: "Hắn có thể dừng trên không trung, này... Này..."
"Cái gì thế này!"
Ma La Tư Nghiên không nể mặt đả kích, cắn răng trừng hướng không trung Kỳ Lôi, "Bản thân Kỳ Lôi chính là Lôi Điện, Lôi Điện có thể chạy ở trong không khí, hắn dừng trên không trung thì có cái gì ngạc nhiên."
Tuy lời này giải thích rất hoàn mỹ, nhưng thấy một nhân loại không mượn bất kỳ vật gì mà có thể dừng lại ở trên không trung, đặc biệt toàn thân còn tản ra ánh sáng chói mắt thì, vẫn làm rung động mọi người.
"Mỗi khi từ trên cao nhìn xuống các ngươi thì, ta luôn có một loại cảm giác ưu việt, loại cảm giác này thật giống như ta là thần minh, mà các ngươi, là một đám con kiến hôi!" Kỳ Lôi quan sát mọi người trên đất, mở rộng hai cánh tay ra mang theo vẻ uy nghiêm vô thượng thản nhiên nói, thanh âm của hắn quanh quẩn trong không gian, làm cho tâm thần mọi người run rẩy dữ dội.
"Lão tử dcm ngươi a, trang bức cái, nhanh chóng lăn xuống cho ca!"
Trương Nhất lúc này cảm nhận được không phải là khiếp sợ hay là sợ hãi, mà là ước ao đố kị, hắn thật hi vọng lúc này dừng lại trên không trung chính là mình mà không phải Kỳ Lôi, như vậy, hắn nhất định sẽ rất trâu, rất ngầu.
Sắc mặt Kỳ Lôi khẽ biến, trong tay ngưng kết ra một cây Trường thương Lôi Điện, tay trái chỉ vào Trương Nhất: "Ngày hôm nay tất cả các ngươi khó thoát khỏi cái chết, trước hết từ cái lên luôn nói thô tục này đi!"
Nói xong, hung hăng ném Trường thương Lôi Điện ra.
Năng lượng mênh mông kịch liệt ba động, Trường thương Lôi Điện mang ánh sáng chói mắt đáp xuống, mặt đất cuồng phong gào thét, trên không trung thì vang lên tiếng sấm ù ù, Trường thương Lôi Điện xé rách không gian, tốc độ nhanh vô cùng, trong sát na liền tới trước mặt Trương Nhất.
Con ngươi của Trương Nhất đột nhiên co rút, cả người toát ra một cổ mồ hôi lạnh, hắn cảm nhận được một cổ áp lực cực lớn, ngửi được khí tức tử vong...
Thân thể Lăng Tu khẽ run, lập tức thi triển ý niệm lực, hình thành một cái lồng bảo hộ, bao phủ hắn, Dao Linh Ngọc, Thái Tử Nghiên, cùng với Trương Nhất vào bên trong.
Cùng lúc đó, Ma La Tư Nghiên vội vàng xông đến, thay Trương Nhất đỡ lấy một thương này, Lôi Điện đụng vào nàng, liền lập tức nổ tung, một tiếng nổ kinh thiên động địa, rồi một làn sóng năng lượng lan ra bốn phía, nơi đi qua, không gian liền vặn vẹo, đá vụn hóa thành bột phấn, đại địa cứng rắn chìm xuống nửa thước.
"A ~ "
Giữa không trung truyền đến một tiếng kêu rên thê thảm, huyết vũ rơi tự không trung, Ma La Tư Nghiên như diều đứt giây bay ngược ra, rơi cách Trương Nhất hơn mười mét, đá vụn bắn ra, bởi tốc độ quá nhanh, nàng đập mặt đất tạo ra một cái hố sâu.
Nàng hầu như thừa nhận hết thảy uy lực của Trường thương Lôi Điện, ngay cả năng lực Huyết Dạ Tộc có được giải phong toàn bộ, thì vẫn bị trọng thương thảm thiết, cả người toàn là máu, có địa phương huyết nhục không rõ, liền ngay cả trên mặt, cũng chảy xuống đầy máu tươi.
"PHỐC ~ "
Nàng phun ra một ngụm máu tươi, nỗ lực nhìn hướng Trương Nhất.
Đôi mắt Trương Nhất trợn tròn, tròng mắt đang kịch liệt rung động, thần tình đờ đẫn, tâm linh của hắn bị xuất động một cái, bọn họ không phải là đồng bạn, hắn xem nàng cũng chỉ là một đêm chồng hờ, thế nhưng, vì sao nàng lại nguyện ý thay mình ngăn cản Trường thương Lôi Điện? Không chỉ nàng, Cẩu Tử cũng như vậy.
Giờ khắc này, thế giới của hắn là không có một tia thanh âm, chỉ có chính tiếng hít thở của hắn.
Nhìn cả người Ma La Tư Nghiên là máu, nội tâm của hắn hiện ra một cổ tâm tình phức tạp, là xúc động? Hay là cay đắng? Hoặc là... Cực kỳ bi ai...
Hắn đã ngây ngốc không phân rõ, hắn đột nhiên đứng lên từ dưới đất, chịu đựng đau nhức trên người liều lĩnh chạy ra ngoài, kết quả không có chạy được vài bước thì vì bị thương nặng mà không cách nào bảo trì cân đối mà hung hăng ngã nhào trên đất.
Trong cơ thể khí huyết sôi trào, máu tươi phun ra, thân thể như là bị trói lại, trầm trọng không thể động đậy, Trương Nhất rống giận, cắn chặt hàm răng nhuốm máu, sử xuất toàn lực giùng giằng đi tới hướng Ma La Tư Nghiên, không có bất kỳ ngôn ngữ, hiện tại hắn chĩ nghĩ tới việc đi đến bên người nữ nhân kia, bảo vệ nàng, bảo vệ nàng.
"Trương... Nhất..."
Ánh mắt của Ma La Tư Nghiên đã ươn ướt, thanh âm của nàng vô cùng khàn khàn, đang nỗ lực hô lên tên Trương Nhất sau đó, vì thân thể bị thương nặng mà hôn mê, hai hàng nước mắt tuột xuống tự khóe mắt, rơi xuống.
"Ách a ~ "
Trương Nhất dường như dã thú rống giận, trán nổi lên gân xanh, tứ chi phát lực đứng lên vọt tới, chờ khi đi tới gần Ma La Tư Nghiên thì đã hao phí mất hết thảy khí lực trên người, "Phù phù" một tiếng quỳ gối trên mặt đất, cúi đầu ngơ ngẩn nhìn Ma La Tư Nghiên đã hôn mê.
Mắt đỏ một vòng, trên mặt không tìm được chút phóng đãng ngỗ ngược nào, mà là nghiêm túc, trầm thống, xúc động.
"Xú bà nương, ngươi thắng!"
Khi nói hết lời này, cả người một cái cái thùng rỗng, thương thế nặng thêm, để cho hắn cũng bất tỉnh đi, gục ở bên người Ma La Tư Nghiên...
Nhìn bọn họ, nhìn hai người bọn họ té trên mặt đất, sắc mặt Lăng Tu chậm rãi âm trầm xuống, con ngươi biến thành màu đỏ tươi, tán lộ ra một cổ khí tức dã thú nồng nặc, vô số ám ban như phù chú từ xưa nào đang lan từ cổ lên mặt, tà ác mà âm trầm, tóc đen thui phiêu động biến thành màu tím.
Một cổ sát khí màu đen dường như một tầng Hắc Viêm vậy tràn ra bên ngoài thân!
Dao Linh Ngọc không tự chủ được lui ra phía sau, trong lòng Thái Tử Nghiên hoảng hốt, có cảm giác không thể tin tưởng ánh mắt mình, thời khắc này Lăng Tu như đã biến thành một người khác, người trước thì hào hoa phong nhã, khiến người ta có một loại cảm giác ấm áp như ánh mặt trời, người sau thì lại là sát khí ngập trời, để cho người ta cảm giác như một cái đầu Ma quỷ đến từ Địa Ngục.
Kỳ Lôi còn đang nhìn chằm chằm Ma La Tư Nghiên cùng Trương Nhất trên đất, cười nói: "Xem ra là ta thành toàn cho các ngươi, vậy ta sẽ thanh toàn tới cùng, để cho đôi uyên ương có số khổ này có kết cục viên mã!"
Đang khi nói chuyện, trong tay lại ngưng tụ ra một cây Trường thương Lôi Điện lần nữa, ba động năng lượng như sóng biển mênh mông cuồn cuộn.
"Thuyền trưởng!"
Hầu Tử cùng Tiểu Phong Thối, cùng với thành viên nhóm hải tặc còn dư lại hoảng sợ thất sắc, chạy đi tới hướng Ma La Tư Nghiên, đều hi vọng mình có thể vì Ma La Tư Nghiên chống lấy một thương này...
"Kỳ Lôi! ! !"
Khàn khàn, điên cuồng bạo rống vang vọng thiên địa.
Lực lượng kinh khủng quay cuồng, khuôn mặt Lăng Tu đột nhiên dữ tợn, cả người dường như mũi tên nhọn phóng lên cao, mang theo khí thế lực lượng sơn hô hải khiếu lao tới hướng Kỳ Lôi, mặt đất thì sụp đổ xuống tạo thành một cái hố to.