Chương 909: Vì sao lại là ta
"Chúng sinh, đều là con kiến hôi!"
Thanh âm kích động toàn không gian, lúc này Kỳ Lôi giống như là thần minh, quan sát chúng sinh.
Mọi người trên mặt đất run rẩy dữ dội, tất cả đều co quắp ngồi trên mặt đất, đây là một uy áp mà bọn họ khó có thể thừa nhận, giống như chuột gặp mèo, sợ hãi từ trên thân thể, từ trong linh hồn.
Nhưng vào lúc này, Kỳ Lôi hét rung trời, một mảnh hư không vỡ nát trong nháy mắt, thôn phệ Lăng Tu.
Lăng Tu mặt không đổi sắc, chân đạp hư không, lưu lại một đạo tàn ảnh, trong nháy mắt rời khỏi phiến thiên địa này, xuất hiện ở một phiến hư không khác.
"Thằng nhãi con, chết đi! ! !"
Một bàn tay khổng lồ, giống như một ngọn núi to lớn, có màu bạch ngân, tất cả đều là do Lôi Điện tạo thành, "Tư tư két" điện lưu điên cuồng lưu động ở mặt ngoài, dẫn tới không gian quanh mình sinh ra hình ảnh vặn vẹo, phô thiên cái địa, hung hăng đánh Lăng Tu vào dưới đất, phương viên mấy trăm thước vỡ vụn lún xuống, mặt đất xuất hiện một cái hố sâu to lớn không thấy đáy.
"Lăng Tu!" Dao Linh Ngọc thất thanh kêu to lao ra.
Khương Hạo Tuấn ôm bả vai vô cùng đau nhức, trợn to hai mắt nhìn cái động cách đó không xa, nội tâm vô cùng thấp thỏm bất an.
Những người khác cũng đều hóa đá đứng lặng ở tại chỗ, mâu quang đang run rẩy kịch liệt, Kỳ Lôi quá kinh khủng, thảo nào có năng lực chiến nhị hoàng mà không khị thất thế, thực lực như vậy, quả nhiên là có thể hủy thiên diệt địa, bọn họ lo lắng vì Lăng Tu.
"Rống ~ "
Một tiếng gào thét rung động trời, dường như muốn sé rách phiến thiên địa này, một đạo năng lượng đỏ như máu động phóng lên cao, giống như là cầu vồng vậy xẹt qua khoảng cách hơn một nghìn thước, rung động Cửu Tiêu.
Thiên địa thất sắc, không gian bị nghiền nát!
Khi đạo năng lượng máu đỏ này lao lên trên bầu trời thì, mây đen cuồn cuộn tiêu tán trong sát na, bầu trời xanh thẳm sắc quang đạng trong nháy mắt, ánh mặt trời ấm áp phủ xuống đại địa, chiếu vào thân thể mỗi người, bầu không khí đè nén đã biến mất, từng đạo Lôi Long đáng sợ cũng cùng nhau biến mất, toàn bộ không gian khôi phục lại thành một mảnh không gian yên lặng.
"A ~ "
Kỳ Lôi kêu thảm hung hăng rơi xuống tự trên bầu trời, đập mặt đất tạo ra một cái hố sâu hoắm, cũng may hắn khi sắp va chạm vào mặt đất thì lập tức đem thân thể hóa thành Lôi Điện, lúc này mới tránh khỏi thương gân động cốt.
Nhưng mặc dù là như vậy, lúc này Kỳ Lôi cũng thụ thương rất nặng, không ngừng ho ra máu.
Đột nhiên, một bàn tay to từ đưa tới, từ bàn tay tới khuỷu tay có chiều dài tới ba bốn mươi thước, giống như là đến từ Địa Ngục, hung hăng đập xuống tự trên cao, ngay sau đó là một người khổng lồ cao tới trăm mét bò dậy.
"Trời ạ, đây là cái gì?"
"Là... Là Huyết Hoàng sao?"
"Cái này cũng quá lớn rồi, chẳng lẽ là năng lực khổng lồ hóa!"
Rất nhiều người phát sinh âm thanh kinh hãi.
Lăng Tu hóa thân thành tang thi khổng lồ đứng ở trên mặt đất, cả người tán lộ ra một cổ sát khí
Thái Tử Nghiên bị dọa tới sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy nhìn người khổng lồ này, không thể tin được những thứ trước mắt này đều là tồn tại chân thực.
Lúc này ngay cả Kỳ Lôi cũng có chút bối rối, hoảng sợ tự lẩm bẩm: "Vừa rồi tuyệt đối là chiêu Huyết Quang của Huyết Dạ Tộc, bằng không không có khả năng phá tan năng lực của ta, càng không thể nào trọng thương được ta, tiểu tử này quá tà môn, nơi đây không thích hợp ở lâu!"
Đối mặt với Thủy Hoàng cùng Quỷ Hoàng hai đại hải tặc hoàng giả mà hắn không có chút hoảng hốt nào, thế nhưng giờ này ngày này, hắn cũng phải kinh khủng, ngửi được một cổ khí tức tử vong. Quyết định thật nhanh, tức khắc hóa thành Lôi Điện, chạy hướng ra phương xa.
Nhưng lúc hắn chạy trốn, tang thi khổng lồ mở miệng ra, nguyên khí giữa thiên địa ngưng tụ vào trong miệng rất nhanh, hội hợp, dẫn động năng lượng bát phương.
"Ầm vang ~ "
Nguyên khí không ngừng dâng trào mãnh liệt, thiên lôi vang lên trong toàn bộ không gian, đại địa đang kịch liệt rung động.
Tất cả mọi người cảm giác không thể tưởng tượng nổi nhìn tang thi khổng lồ này.
"Ầm ~ "
Một chiêu Huyết Quang được phát ra tự trong miệng tang thi khổng lồ, như một đạo cầu vồng kinh thiên hoa phá hư không, hướng về phía Kỳ Lôi đã hóa thành Lôi Điện đang chạy thục. Cầu vồng đỏ như máu dài ba mươi trượng, lực lượng mênh mông cuồn cuộn, làm mọi người cả kinh biến sắc.
Khi chạy ra khoảng chừng trăm thước Kỳ Lôi liền cảm thấy một cổ khí tức hủy diệt phô thiên cái địa kéo tới phía sau lưng, quay đầu nhìn lại, liền thấy được một đạo Huyết Quang như một đầu dã thú đang nhào tới, lúc này sợ đến sắc mặt ảm đạm, tiến hành né tránh.
Dù hắn có tốc độ nhanh như sấm sét, thì tốc độ Huyết Quang trùng kích cũng nhanh như điện!
"Không..."
Kỳ Lôi phát ra một tiếng gầm rú không cam lòng, thân thể triệt để để mai một ở trong một kích này.
Đánh trúng hắn thì một kích này cũng không có dừng lại, mà tiếp tục vọt tới trước, nơi đi qua, đều là biến thành bột phấn, sau đó trực tiếp đụng phải thi một ngọn núi lớn, không có bất kỳ một tiếng nổ nào, tia sáng Huyết Quang này dường như có thể thôn phệ cả ngọn núi, ngọn núi lớn kia biến mất ở trong khoảng nửa khắc, chỗ mặt cắt trơn bóng như gương.
Các thành viên nhóm hải tặc nhìn thấy liến choáng váng, khắp không gian yên tĩnh giống như có thể nghe thấy tiếng một cây kim rơi trên mặt đất, tất cả mọi người đều nuốt nước miếng một cái, một cảm giác kinh hãi tản ra từ sâu trong nội tâm.
"Đây chính là ngọn núi cao nhất của hòn đảo chúng a, mà nó lại bị... Bị cắt bằng phẳng như vậy, thật... Thực sự là kinh khủng a..." Run rẩy một chút, trong lòng mọi người đang thân tự nghĩ.
Nhưng vào lúc này, trên người tang thi khổng lồ phát ra âm hưởng "Xuy xuy xuy", vô số khói trắng bốc lên từ bên ngoài thân của tang thi khổng lồ, cùng lúc đó, thân thể tang thi cự nhân càng ngày càng nhỏ, cuối cùng là không còn thấy đâu nữa, thay vào đó là sương mù màu trắng nồng nặc làm người khác không nhìn thấy gì cả.
Đợi khi nó tán đi, tất cả mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối, bởi vì bọn họ thấy được Lăng Tu trần như nhộng đang khoanh chân ngồi dưới đất, thần tình rất bình tĩnh, sau đó đưa tay chộp một cái, ý niệm lực xuyên thấu hư không, bắt được Hầu Tử, cách không liền hút Hầu Tử tới.
Không nói hai lời, cởi sạch sẽ y phục trên người Hầu Tử, sau đó mặc ở trên người mình.
Hầu Tử Đáng thương chỉ còn lại có một cái quần cộc màu đen, hơn nữa còn là bởi vì mặc lâu rồi mà bị rách vài chỗ, thân thể da bọc xương dường lộ ra bên ngoài, hai cánh tay hắn giao nhau bảo vệ ngực, khóc không ra nước mắt nhìn Lăng Tu.
"Vì... Tại sao lại là ta?" nội tâm Hầu Tử gần như tan vỡ.