Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch Full)

Chương 920 - Chương 921

Danh Sách Chương - Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch) - vipTruyenGG.com Chương 921

 

 

 

Chương 921: Tu tâm làm đầu()

Không liên quan?!

Đơn giản ba chữ, để cho Sát Mộc Lang lâm vào tình cảnh lúng túng không gì sánh được, trên mặt không biết nên thể hiện cái biểu tình gì mới tốt, chỉ đành cười khan.

"Khụ khụ... Lăng tiểu tử, chúng ta có cần phải tàn nhẫn như vậy hay không, đây chính là mười một mạng người a, có thêm người thì đoạn đường này đi cũng náo nhiệt hơn một chút, ngươi xem này hai nữ tử này, dáng dấp rất xinh đẹp a, vạn nhất nàng coi trọng ngươi, ngươi không lại phạm phải số đào hoa rồi." Phong lão đầu ho khan vài tiếng, tiến đến trước mặt Lăng Tu, nhỏ giọng cầu tình cho đám người Sát Mộc Lang.

"Ngươi không sợ bọn họ hại ngươi?" Lăng Tu nhàn nhạt hỏi.

Thanh âm không lớn, nhưng cũng không nhỏ, rõ ràng nhắn nhủ vào trong tai của mỗi người Dã Lang đoàn.

Sát Mộc Kỳ nhất thời liền bạo phát, trợn mắt trừng hướng Lăng Tu: "Ngươi có ý tứ gì? Xem Sát Mộc tộc chúng ta trở thành người nào?"

" 'Tu tâm làm đầu' là tổ huấn của Sát Mộc tộc chúng ta, ngươi là đang vũ nhục chúng ta!" Sát Mộc Linh cũng trừng trừng hai mắt, tức giận nhìn chằm chằm Lăng Tu.

Những người khác cũng đều dùng nhãn thần biểu đạt sự bất mãn của bọn họ, hiển nhiên, câu Lăng Tu nói, thật sự để cho bọn họ cảm thấy tôn nghiêm bị đả kích.

"Câm miệng hết cho ta!"

Sát Mộc Lang quát mắng một tiếng, âm hưởng như tiếng chuông lớn, làm kinh sợ Sát Mộc Kỳ và Sát Mộc Linh.

Hắn tiến lên một bước, nhãn thần thành khẩn nhìn Lăng Tu, đem tư thái đặt tới thấp nhất: "Lăng huynh, chúng ta nguyện dùng hành động thực tế chứng minh lời của ngươi nói là sai lầm, Sát Mộc tộc nhân thà rằng chảy máu hi sinh, cũng tuyệt không làm việc vi phạm thiên lý, mọi chuyện đều có trời đất nhìn thấy, sử sách chứng giám!"

Mỗi một một câu mỗi một chữ, đều phát ra từ phế phủ, sục sôi nhân tâm, phảng phất như có một cổ chính khí dâng trào, quanh quẩn ở trong rừng.

Lăng Tu lẳng lặng nhìn hắn, trên mặt không có một tia biểu tình, chăm chú nhìn đối phương.

"Đệt con mẹ nó, ngươi còn gì để nói không, hắn đã nói tới như vậy rồi!" Phong lão đầu nhìn không được, nhắc nhở.

Lăng Tu ý vị thâm trường liếc Phong lão đầu: "Ngươi vẫn muốn mang theo bọn họ?"

"Đương nhiên, đám tiểu tử này không tin lời nói của lão đầu ta, vậy thì dẫn bọn hắn đi xem Bảo tàng Forni là hi vọng hay là tuyệt vọng, cũng giúp bọn tiết kiệm một chút sinh mạng, lão đầu ta rất dễ mềm lòng, thực sự không muốn trơ mắt nhìn bọn họ chết ở trên đảo quỷ, không muốn bọn họ giống những đồng bạn đi theo ta trước kia, trở thành cô hồn dã quỷ trên đảo quỷ!" Phong lão đầu nói, trên khuôn mặt già nua đầy vẻ nghiêm túc.

Lăng Tu thấy được trong mắt Phong lão đầu lộ ra vẻ trầm thống, lão gia hỏa này sợ là lại nhớ tới chuyện năm đó, cho nên rất không hi vọng có người đi vào con đường của hắn, đó là một loại tình cảm khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung.

Đối với người mình, từ trước đến nay Lăng Tu vẫn luôn hào phóng.

Quay đầu nhìn về phía Sát Mộc Lang, đạm mạc nói: "Các ngươi muốn đi theo thì có thể, nhưng hết thảy đều phải nghe theo mệnh lệnh của ta, nếu mà bởi vì một người trong các ngươi dẫn phát ra đại tai nạn, rất xin lỗi, ta sẽ không chút do dự vứt bỏ các ngươi."

Cái điều khoản này tương đối bá đạo, Sát Mộc Kỳ lúc này cũng không cam tâm tình nguyện: "Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà phải nghe mệnh lệnh của ngươi?"

"Bằng vào hắn đã cứu tính mệnh của chúng ta, bằng hắn có thể giết chết con nhện kia, cái này chưa đủ sao?"

Sát Mộc Lang trợn tròn hai mắt, hung hăng quát lên, "Sát Mộc Kỳ, ngươi có thể thu liễm lại cái tính tình Đại tiểu thư này lại hay không, ngươi có biết bây giờ là lúc nào hay không."

"Ca, ngươi..." mắt Sát Mộc Kỳ đỏ một vòng.

Từ nhỏ đến lớn, Sát Mộc Lang thân là ca ca của nàng vẫn luôn không có trách cứ nàng, càng chưa có bao giờ hét lên với nàng, hiện tại nàng cảm thấy bị ủy khuất vô tận.

"Kỳ Kỳ!"

Sát Mộc Linh tiến lên an ủi, nhìn về phía Sát Mộc Lang, trách cứ, "Lang ca, ngươi làm sao lại có thể hét Kỳ Kỳ? Nàng là thân muội muội của ngươi a!"

Thấy trong mắt Sát Mộc Kỳ đảo quanh một làn nước, trong lòng Sát Mộc Lang tê rần, có chút hối hận vì mình thất thố, nhưng hắn cũng ẩn nhẫn xuống, tiếp tục bày ra một bộ mặt tức giận.

"Kỳ Kỳ, cầm lấy..." một người đi ra từ trong đoàn người móc ra một cái khăn từ trong túi, đưa tới cho Sát Mộc Kỳ.

Sát Mộc Kỳ dường như vẫn còn đang nổi nóng, lại tựa hồ như rất chán ghét nam tử này, một tay đoạt lấy khăn tay, rồi ném xuống đất rồi dùng chân đạp lên, phảng phất như là đang phát tiết tâm tình bất mãn đối với Sát Mộc Lang.

Lăng Tu rất ghét loại người có tính cách tiểu thư này, ngay cả dù có một cái gương mặt xinh đẹp, thì cũng bất quá chỉ là tốt mã dẻ cùi mà thôi, trong cái tình huống này sẽ chỉ là người chuyên kiếm phiền phức cho mọi người, nếu không phải vì mặt mũi của Phong lão đầu, hắn thực sự cũng không muốn làm bạn đồng hành cùng đám người này.

Đi qua một đoạn nhạc đệm, Lăng Tu cuối cùng cũng đi cùng với đoàn người này.

Trên Đảo quỷ cây mộc san sát, đều là đại thụ che trời, rể những cây to kia lộ đầy đất, đan vào nhau như là mạng nhện, tựu như con rồng uốn lượn, mặt ngoài rậm rạp chằng chịt một tầng rêu xanh màu xanh biếc.

Đi lại trong rừng rậm, tuy rằng không khí mới mẻ, nhưng trong lòng lại tránh không được luôn cảm thấy sợ hãi, tựa như tùy thời đều có thể nhảy ra một cái đầu dã thú. Dã Lang đoàn mười một cá nhân thật chặt cầm súng tự động, mật thiết chú ý bốn phía, thận trọng, xác nhận mỗi một bước bọn họ đều phải an toàn.

Sau khi Sát Mộc Lang tỉnh táo lại, liền nhỏ giọng hướng Sát Mộc Kỳ xin lỗi, khẩn cầu sự tha thứ của nàng. Mỗi một lần xin lỗi, đều đổi lấy một tiếng hừ nhẹ của Sát Mộc Kỳ, cho cuối cùng chỉ đành phải cười khổ.

...

"Còn nói bảo hộ chúng ta, nhìn xem tình huống này, rõ ràng là chúng ta đang bảo vệ bọn họ, ngươi xem bọn họ, đi nhàn nhã như vậy."

Sát Mộc Linh tức giận bất bình hướng Sát Mộc Lang oán giận, chỉ vì hai người Lăng Tu và Phong lão đầu cũng không có một chút khẩn trương nào, đang như du xuân tản bộ vậy, thậm chí còn thưởng thức hoa cỏ ven đường, mà bọn họ lại khẩn trương cao độ, mật thiết cảnh giới bốn phía, so sánh với hai người mà nói, trong lòng nàng rất là khó chịu.

"Chờ ngươi có năng lực giết chết con nhện kia thì lại đến đánh giá bọn họ, chớ quên, là chúng ta mặt dày mày dạn đi theo bọn họ, có cái gì khó chịu mà nói, đều phải nhét ở trong bụng." Sát Mộc Lang nói.

"Lang, vì sao ngươi hướng về bọn họ như vậy?" Sát Mộc Linh rất không hiểu.

"Bởi vì trực giác nói cho ta biết, muốn sống sót trên đảo, nhất định phải dựa vào bọn họ."

Sát Mộc Lang nói, thần tình tuấn lãnh, "Hơn nữa xin ngươi vĩnh viễn nhớ kỹ, bọn họ là ân nhân cứu mạng của chúng ta, không phải vì có bọn họ, chúng ta đã sớm chết ở trong miệng con nhện kia rồi!"

Sát Mộc Linh không nói nữa, nàng luôn thầm mến Sát Mộc Lang, lúc này Sát Mộc Lang vì hai cái người ngoài mà luân phiên trách cứ nàng, điều này làm cho nàng sinh ra một loại cừu hận tâm lý đối với Lăng Tu và Phong lão đầu.

"Phía trước là đầm lầy, rộng chừng năm dặm, bên trong có cá sấu ăn thịt người, muốn không biến thành điểm tâm của cá sấu ăn thịt người, liền chuẩn bị tinh thần thật tốt đi." Phong lão đầu hướng mọi người dặn dò.

Mọi người giương mắt nhìn lên, phía trước đã không còn là rừng rậm, bên kia lại là một mảnh đầm lầy, nước bùn đục ngầu, trong mặt nước bùn có mấy khúc cây kho vàng mọc đầy cỏ dại, còn có sương mù nhè nhẹ bay lên, từ xa xa nhìn lại, bầu trời của đầm lầy có chút mông lung, có chút quỷ dị, có chút âm trầm...

 

 

Bình Luận (0)
Comment