Chương 940: Chiêu số tương tự
"Rầm ~ "
Cương Cốt rút cái đầu khô lâu bi chôn ở bên trong bùn ra, sau đó đứng lên, thất tha thất thểu như là uống say vậy, sau đó lấy lại bình tĩnh, liền liếc nhìn Lăng Tu: "Ai u, không sai nga, thân thể rất mạnh nha!"
Nghe nói nói thế, Phong lão đầu nhịn không được lớn tiếng nôn: "Đệt con mẹ nó, ngay cả mũ rơm trên đầu cũng bị đánh bay, ngươi cũng đừng trang bức nữa chứ."
Cương Cốt không để ý tới hắn, hốc mắt phát ra khí tức lạnh băng, gắt gao phong tỏa Lăng Tu, thân thể chậm rãi phủ thấp xuống: "Ta phải nghiêm túc, tiểu tử, ngươi chuẩn bị chưa?!"
Gào lên một tiếng, rồi lao lên cốt trảo cùng chân toàn bộ đều chấm đất, giống một cái đầu báo săn gầy đến mức da bọc xương chạy như điên, sát ý doanh dã, rung động tâm thần. Sau khi lao đi trong mười bước, thân thể không hề có chút huyết nhục chấn chiến, nắm chặt nắm cốt trảo giống như tinh tinh nhảy lên không, lộ ra một cổ khí tức U Minh, Phá Toái Hư Không, ầm ầm trùng kích.
"Hừ "
Lăng Tu xem thường hừ nhẹ, như là thuấn di vậy "Sưu" một tiếng di động qua một bên.
Cương Cốt xẹt qua trước người hắn, cốt quyền không cách nào thu hồi, hung hăng trùng kích vào một gốc cây chỉ còn có vài miếng lá khô, cái cây khô này nhất thời "Răng rắc" một tiếng tứ phân ngũ liệt, sinh ra hàng loạt vụn gỗ bay tán loạn trong không trung.
"A ~ "
Kêu to tiếp tục, Cương Cốt vung hai cốt trảo một cách điên cuồng.
Cường thế trùng kích, giống như một cơn lốc, gắt gao dây dưa cùng Lăng Tu, khiến cho hắn không ngừng lui về phía sau. Bộ xương hơn hai thước cao, lại như một cỗ máy chiến đấu, các kỹ sảo chém giết được thể hiện ra một cách hoàn mỹ.
Sát Mộc Lang nghẹn họng nhìn trân trối, bởi vì mắt bọn họ, không có khả năng hoàn toàn bắt được hình ảnh Cương Cốt và Lăng Tu chiến đấu, ở trong mắt bọn họ, đó là hư vô phiêu miểu, là quỷ mị, giống như là đang nhìn hai “U Linh” đang chém giết.
"Người nào chiếm cứ thượng phong, là Khô Lâu Vương hay vẫn là Lăng huynh?" Sát Mộc dương kinh ngạc hỏi.
"Không... Biết..."
Sát Mộc Lang ở vào loại trạng thái đờ đẫn, hắn nỗ lực muốn xem tình huống chiến đấu, nhưng vô luận hắn tập trung tinh thần cỡ nào, hắn vẫn không cách nào hoàn toàn bắt được quỹ tích hành động của Cương Cốt cùng Lăng Tu.
"Hoàn toàn thấy không rõ." Sát Mộc Kỳ nhíu chặt chân mày to, thất thanh kêu lên.
"Đại tiểu thư đừng nói nữa, càng nói càng sợ hãi a!"
Sát Mộc Sâm đang run rẩy, đây là chuyện kinh khủng nhất hắn nhìn thấy từ lúc sinh ra tới nay, tốc độ của loài người cư nhiên có thể đạt tới tình cảnh không thể tưởng tượng nổi như vậy sao, quả nhiên là vượt ra khỏi phạm vi tiếp nhận của hắn.
Sát Mộc Linh bị cừu hận chiếm cứ tâm thần, bây giờ nàng ngược lại rất tỉnh táo.
...
Lăng Tu tuy rằng lui về phía sau, cũng không có bất luận chút bại thế nào, cũng không có chủ động tiến công, chỉ có nhanh chóng thối lui, hắn kéo ra khoảng cách cùng Cương Cốt, thản nhiên nói: "Này, ta không muốn giết ngươi, ta và Quỷ Hoàng cũng không có cừu hận gì, trận chiến đấu này không có bất kỳ ý nghĩa gì, có thể dừng lại không?!"
"Bớt nói nhảm, bất kỳ một người sống nào bước lên đảo quỷ đều là địch nhân, trừ phi đồng hóa các ngươi, bằng không Cương Cốt ta liền không chết không thôi với các ngươi!"
Cương Cốt hét lớn một tiếng, lại lần nữa tiến tới, hốc mắt có ánh lửa màu xanh biếc phát ra một tia hàn mang, cốt trảo như điện mang.
"Bá bá bá ~ "
Đầu ngón tay như đao, khi nó cường thế huy động thì nó tạo ra từng đường vòng cung cực kỳ hung hãn.
Lăng Tu luôn né tránh, lúc này liền dính phải một trảo, trên khuôn mặt tuấn lạnh nhất thời xuất hiện ba vết máu, đau rát nảy lên đại não.
Thời khắc này Cương Cốt đang đắm chìm trong hưng phấn khi thương tổn được Lăng Tu, hồn nhiên chẳng biết chính bản thân đã chọc giận một đầu quái thú thế nào.
"Rống ~ "
Như một con dã thú gào thét, khuôn mặt Lăng Tu đột nhiên trở nên dữ tợn đáng sợ, hai tay xuất kích nhanh như tia chớp, tinh chuẩn chặn lại cốt trảo của Cương Cốt, năm ngón tay gắt gao chế trụ lấy cổ tay, sau đó trực tiếp đánh một cước vào trước ngực Cương Cốt.
"Ầm ~ "
Cương Cốt không hề có chút huyết nhục nào giống như một chiếc là trong gió, hung hăng bay ngược ra, bay ra khoảng hơn mười thước, nhưng lần này lại vang lên âm thanh xương gãy. Cương Cốt giùng giằng bò lên, hoảng sợ phát hiện, xương sườn trước ngực mình đã bị chặt đứt tam cây, không phải là gãy thông thường, mà là bạo liệt, biến thành vô số đoạn rơi xuống đất.
"Hắn... Hắn dĩ nhiên có thể đả thương Khô Lâu Vương..."
Sát Mộc Dương và Sát Mộc sâm hoảng sợ nhìn nhau, phải biết rằng, ngay cả đạn của súng tự động bộ cũng không làm gì được xương khô kia a, nhưng bây giờ lại bị Lăng Tu dùng một cước đạp cho gẫy ba cây xương sườn, một cước kia ẩn chứa lực lượng đáng sợ bao nhiêu.
Sát Mộc Kỳ kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn bóng lưng đi từng bước một tới hướng Cương Cốt, nội tâm sợ hãi rung động.
"Đệt con mẹ nó, chọc giận tiểu tử này, ngươi hãy chờ bị thu thập đi."
Phong lão đầu âm thầm kinh hãi, bởi vì lúc này Lăng Tu tức giận tới mức ngay cả hắn cũng có chút sợ hãi, không khỏi hít vài hơi, bình phục tâm tình một chút.
Cương Cốt thấy thân thể mình vẫn lấy làm kiêu ngọa lại bị tổn thương, không khỏi giận tím mặt, chỉ là còn chưa chờ nó bộc phát ra, ngẩng đầu một cái, liền đón nhận ánh mắt của Lăng Tu, gần trong gang tấc, để cho tất cả không thể tin chính là, ba vết máu trên mặt, khép lại với tốc độ cực nhanh, huyết nhục quanh vết thương như có sinh mệnh vậy.
"Quỷ a!"
Nhất thời hoảng hốt thét lên nhảy mở về phía sau.
Lúc này Lăng Tu lại cảm thấy bộ xương khô này quá khôi hài, thân hình như cởi một mũi tên lao theo, tay phải bóp cổ Cương Cốt, sát ý lạnh như băng tràn ngập khắp không gian.
Cương Cốt mặc dù là một bộ xương khô, lúc này cũng là cảm nhận được một cổ sát khí nồng nặc.
"Không được rồi, xem ra phải sử dụng một chiêu kia !"
Nó do dự mãi, lui bước đồng thời lớn tiếng kêu lên, "Ra đi, Địa Ngục chi thần!"
Vừa dứt lời, toàn bộ đầm lầy bỗng dưng nổi lên trận trận âm phong, âm phong gào thét như là ác quỷ của địa ngục đang kêu gào thê lương.
Cùng lúc đó, bộ xương khô trên mặt đất bị súng tự động đánh cho thất linh bát lạc như tiếp thu được mệnh lệnh nào đó, tất cả đều động, dùng tốc độ cực nhanh hội tụ lại cùng nhau, từ từ, một bộ xương đột ngột mọc lên từ mặt đất.
Từ xa nhìn lại, tựu như một bộ xương người khổng lồ cao tới năm sáu thước!
Nhìn gần, mặt ngoài là vô số bộ xương khô, trên mặt đất còn có rất nhiều bộ xương khác đang lao tới hướng nó, dung nhập vào thân mình của nó.
Một màn như vậy, để cho Lăng Tu không khỏi hồi tưởng lại hình ảnh mình chiến đấu cùng Ma La Duyên Kha, thời điểm đó tuy rằng hắn đang bùng nổ, nhưng thần trí hắn còn rất thanh tỉnh, hắn nhớ rõ, mình cũng từng đem vài vạn tang thi tụ lại để chiến đấu, chiêu số lúc này của Cương Cốt, khi đó hắn dùng chiêu số y như vầy, chẳng qua là tang thi đổi thành bộ xương khô mà thôi.