Chương 948: Khí tức của vương
Chỉ khoảng nửa khắc liền giết chết một đầu quái vật đang dương nanh múa vuốt vẻ mặt đầy đáng ghét trong nháy mắt, hơn nữa còn là dùng phương thức máu tanh như thế, Phong lão đầu liền nổi dóa: "Đệt con mẹ nó, giết thôi mà có cần phải máu tanh như vậy không?"
Lăng Tu trắng mắt liếc hắn một cái: "Cần ôn nhu chính là ngươi."
"Ta?" Phong lão đầu không rõ.
"Sờ miệng ngươi thì sẽ biết." Lăng Tu ngoạn vị nhìn hắn.
Phong lão đầu lập tức liền nghe theo, mặc dù không có cảm xúc, nhưng thời điểm vừa sờ môi thì hắn tựa như bị điện giật phát ra một tiếng tru lên, bởi vì hắn mò thấy một cái gì đó rất lớn rất mềm.
"Chuyện gì xảy ra chuyện gì xảy ra, đồ chơi gì đang ở trên miệng của ta a?" Hắn gấp đến độ muốn giậm chân.
Lăng Tu khẽ thở dài: "Chính ngươi kiếm cái gương chẳng phải là sẽ biết sao."
"Nào có cái gương ở đây."
"Ta bất lực, chính ngươi nghĩ biện pháp." Lăng Tu vuốt tay.
"Đệt con mẹ nó!"
Chửi rủa một tiếng, Phong lão đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên linh cơ khẽ động, cởi đai lưng của mình, xoay người liền đi đi tiểu trên mặt đất.
Lăng Tu đã bị khiếp sợ, hoảng sợ nói: "Lão đầu, ngươi làm cái gì vậy?"
"Liên quan gì tới ngươi." Phong lão đầu quay đầu lại trả lời một câu, rồi tiếp tục đái.
Lăng Tu rốt cuộc đã hiểu, tuy rằng đã nghe nói qua “lấy nước tiểu tự soi mình một cái” những lời này, cũng đều là nghe được từ người khác nói, hôm nay tận mắt nhìn thấy, bị một cái lão đầu trình diễn rất sống động.
Phong lão đầu cũng không có cảm thấy như vậy là có gì không ổn, đưa mặt hướng về phía bãi nước tiểu tỉ mỉ nhìn một lần, vừa nhìn, lại phát ra một tiếng quái khiếu, bởi vì môi hắn sưng lên không còn hình dáng gì, thật giống như treo một cái lạp xưởng ở phía trên, hơn nữa mỗi khi động đậy, cái môi dĩ nhiên cũng theo đung đưa.
"Thấy rõ ràng chưa?" Lăng Tu nhịn không được cười ra tiếng.
"Ngươi câm miệng!"
Phong lão đầu như là con chó điên quát lên, sau đó tiếp tục nhìn dung nhan, mặt liền hiện ra các loại biểu tình, "Chờ sau khi trở lại bị tiểu tử lạp xưởng kia thấy, không biết sẽ cười nhạo lão tử như thế nào đây, cái này được rồi, mặt của lão đầu ta đều mất hết rồi."
"Tám lạng nửa cân, hắn sẽ không cười nhạo ngươi!" Lăng Tu an ủi một câu.
"Ngươi biết cái gì a, bây giờ ngươi đừng nói chuyện!"
"Khụ... Lão đầu, đừng tưởng rằng ta cho ngươi một chút mặt liền không thấy gì hết." Lăng Tu giơ giơ lên nắm tay.
Phong lão đầu sợ run cả người: "Ngươi mà một cái tiểu tử bạo lực, sớm muộn gì cũng sẽ có người thu thập ngươi." Oán trách một câu, lại đi tới thi thể hai con rắn hổ mang kia, nhấc chân liền đạp, "Đệt con mẹ nó, đều là do hai đồ chơi này tạo ra, lão đầu ta muốn chúng nó chết không toàn thây."
Môi sở dĩ sẽ sưng lên như vậy, còn không cũng là bởi vì nó hay sao.
Sau khi hắn phát tiết, thi thể hai con rắn hổ mang này trở nên nát càng thêm nát.
Nhưng Lăng Tu cũng phát hiện, mặc kệ Phong lão đầu đạp thế nào, huyết nhục thi thể rắn hổ mang vẫn còn có thể nhúc nhích, theo lý thuyết, không nên có trường hợp như vậy, coi như là do phản xạ thần kinh, cũng nên mất đi từ sớm rồi.
Nếu là Phong lão đầu không tiếp tục đạp nát thi thể của bọn nó, lẽ nào hai con rắn hổ mang này còn có thể sống lại?
Cái suy đoán này mới sinh ra, một cổ cảm giác rợn cả tóc gáy bỗng nhiên kéo tới từ phía sau lưng, còn không có phản ứng kịp, một cảm giác đau đớn liền nảy lên đại não, khí tức âm hàn trực tiếp xuyên thấu lồng ngực, cúi đầu vừa nhìn, một móng tay dầm dề máu xông phá huyết nhục xuyên ra ngoài từ trước ngực, máu loãng đỏ tươi đang chảy xuống.
Bên tai vang lên một thanh âm khàn khàn âm trầm: "Ta không chết được, vô luận bị giết bao nhiêu lần, thân thể bị hủy đến trình độ nào, ta đều có thể sống lại, mà ngươi lại phải chết, kiệt kiệt..."
Lăng Tu hơi nghiêng quá ..., ánh mắt vừa lúc nhìn thấy một khuôn mặt dầm dề máu, nghiền nát đầu đang nhanh chóng tái sinh, dường như chất lỏng sềnh sệch nào đó đang lưu động.
"Lăng tiểu tử! ! !"
Sắc mặt Phong lão đầu trắng bệch hét lên một tiếng, vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh biến cố như vậy.
"Thần Tộc cũng cầm ý niệm lực, nếu dứt bỏ ý niệm lực, Thần Tộc chính là một đám phế vật, đây chính là ngươi tự động đưa tới cửa, trách không được ta, cho tới bây giờ ta chưa từng ăn qua đâu của Thần Tộc đâu nè, ngày hôm nay cũng muốn nếm thử huyết nhục Thần Tộc các ngươi coi có mùi vị gì, kiệt kiệt..."
Tang thi kia cười gằn mở miệng, chậm rãi đưa miệng tới gần cổ Lăng Tu, khí tức máu tanh nồng nặc cuốn đến, miệng của nó mở rộng cực hạn, khóe miệng nứt tới vành tai, trên hàm đều chẩy nước dãi sềnh sệch.
"Ăn ta? Ngươi xác định không phải là đang nói đùa?" Một tiếng bén nhọn tà ác đột ngột vang lên, giống như là bầu trời đêm đang im ắng chợt có một tiếng rít vang lên, chói tai không chịu nổi.
Thi Huyết tập trung nhìn lại, phát hiện người trước mắt như là biến thành người khác vậy, tóc đen biến thành tóc tím, trên khuôn mặt vốn đang trắng bóng giờ đã hiện đầy ám ban như phù chú nào đó vậy, mắt là màu đỏ tươi, một cỗ khí tức tàn nhẫn, khát máu đập vào mặt. Thi Huyết rùng mình, nó dĩ nhiên sinh ra một cổ xung động muốn quỳ bái, thật giống như đây là vương cao cao tại thượng, là một loại hơi thở đủ để nghiền ép nó.
Thi Huyết sợ đến bật về phía sau vài thước, dựa vào tường mà đứng, thở dốc từng hơi.
"Thế nào, không ăn ta?" Lăng Tu cười lạnh xoay người.
Lỗ thủng phía sau lưng cùng nơi ngực đang khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, cuối cùng ngay cả máu tươi cũng đều thông qua lỗ chân lông thẩm thấu vào trong thân thể, chỉ trong chốc lát công phu thì đã không còn một tia vết tích, ngay cả vết sẹo cũng không lưu lại.
"Năng lực phục hồi như cũ rất nhanh? Ngươi... Ngươi là người nào?" Thi Huyết mở to hai mắt hoảng sợ nhìn Lăng Tu.
"Đương nhiên là ngươi... Giết chết người!"
Trên mặt Lăng Tu tràn đầy một cổ lãnh ý, khí tức tà ác, nói xong, thân hình hắn như một tia điện, trong nháy mắt xẹt qua khoảng cách giữa hai người, tay phải hóa trảo chộp, tựa như đột nhiên xuất hiện vậy rơi vào thiên linh cái của Thi Huyết, năm ngón tay như là tiêm đao sắc bén, đâm sâu đậm vào huyết nhục của Thi Huyết, virut X ngủ đông trong cơ thể tự năm đầu ngón tay ùa ra, cấp tốc thôn phệ thân thể Thi Huyết.
Thi Huyết giãy dụa không được, nó cảm giác thân thể mình đang bị tan rã từng chút một, căn bản không cách nào tái sinh, mà nó lại cũng không giãy dụa được, sợ hãi tràn ngập, nó đã không còn dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo như vừa rồi nữa, thanh âm run rẩy cầu khẩn nói: "Ở... Dừng tay, mau dừng tay..."
Lăng Tu không để ý tới nó, trên mặt mang theo một cái mỉm cười nhìn hắn, không có thương hại, không có đồng tình, chỉ có lãnh ý.
Nụ cười này ở trong mắt Thi Huyết, giống như là Ác Ma nhe răng cười...
Thân mình của nó nhanh chóng biến mất, cuối cùng triệt để biến thành một bãi mủ máu rơi đầy đất, ngay cả một khối huyết nhục cũng không lưu lại.
Phong lão đầu đứng im ở tại chỗ, lão mắt trợn to, không thể tin được nhìn một màn này, chỉ cảm thấy kinh hồn táng đảm...
Thân thể Lăng Tu bị Thi Huyết xỏ xuyên qua thì hắn tận mắt nhìn thấy, thế nhưng tên kia lại không có một chút việc gì, còn trái lại còn đem Thi Huyết giết thành một bãi mủ máu trong nháy mắt. Hắn vẫn cảm thấy chính bản thân cũng đã là quái vật, nhưng so sánh cùng tên kia, quả thực chính là đệ tử gặp sư phụ, tên kia mới đúng là quái vật thật sự a, một trận gió nhẹ thổi tới, lúc này hắn đúng là nhịn không được mà rùng minh một cái.