Chương 950: Con nhện hình người
Con tang thi này liền biến thành một bãi thịt nát, thịt nát cùng ruột vẫn còn đang hơi nhúc nhích, mơ hồ có xu thế tái sinh, đối với những thứ này, Sát Mộc Lang cũng không thèm bận tâm, hắn ôm lấy Sát Mộc Linh, nhấn chặt vào vết thương trên vai trái của nàng, những người khác cũng đều xông tới.
Sát Mộc Linh đã không có lời để nói, miệng mũi đều đang phun máu tươi, hơn nữa máu tươi cũng đang chuyển từ màu đỏ tươi thành màu đen, vết thương trên vai trái bị tang thi cắn dường như có một cổ lực lượng tà ác nào đó đang hủ thực, lộ ra hắc khí nồng nặc.
"Linh, linh..." Sát Mộc Kỳ lớn tiếng kêu to.
"Nàng đã không cứu, không muốn nàng biến thành quái vật thì hiện tại liền giết nàng!" Một câu đạm mạc truyền đến.
Sát Mộc Kỳ ngẩng đầu, nhìn thấy là khuôn mặt lạnh lùng của Lăng Tu, dáng dấp của Lăng Tu đã biến trở về lúc đầu, đám tang thi vừa rồi công kích bọn họ, cũng đều bị hắn thu thập sạch sẽ.
"Không! ! !"
Sát Mộc Kỳ rống lên cự tuyệt, nàng đứng lên, tâm tình kích động hướng Lăng Tu kêu lên, "Linh là đồng bạn của chúng ta, là tộc nhân của chúng ta, chúng ta sao thể nào giết nàng?"
"Giết hay không tùy các ngươi, về phần hậu quả, cũng từ chính các ngươi tiếp nhận!" Lăng Tu nhàn nhạt đáp lại một câu, xoay người liền đi tới trước mặt tang thi con cắn Sát Mộc Linh bị thương.
Sau một đoạn thời gian khôi phục, nó đang một lần nữa khôi phục lại các bộ phận, cũng đã có hình người rồi, không còn là trạng thái thịt nát nữa, trong cổ họng phát từng tiếng gầm nhỏ, ruột dầm dề máu thì phát động công kích như xúc tua vậy, chăm chú quấn lấy chân trái của Lăng Tu.
"Không biết tự lượng sức!"
Mặt Lăng Tu không chút thay đổi, virut tuôn ra tự trên người hắn, như một đám ác quỷ đói khát gặp được huyết nhục, liền điên cuồng tấn công con tang thi dưới chân, chỉ trong chốc lát công phu liền đã không còn chút nào, cuối cùng ngoại trừ một bãi mủ máu thì cái gì cũng không lưu lại.
Sát Mộc Kỳ trơ mắt nhìn huyết nhục tang thi tan rã, nàng biết nhất định là Lăng Tu sử dụng thủ đoạn gì đó, chiêu thức ấy đúng là làm người khác rợn cả tóc gáy, làm cho lông tơ cả người nàng cũng không khống chế được mà dựng lên.
Đến nỗi để cho Sát Mộc Dương cùng Sát Mộc Sâm đều thấy sợ ngây người...
"Tê ~ cát ~ "
Đột nhiên, dị biến nảy sinh, thân thể Sát Mộc Linh kịch liệt co quắp, miệng mũi tràn ra đại lượng máu đen tanh hôi, cùng lúc đó, một loại thi ban màu đen hiện lên ở trên da thịt, con ngươi biến mất, mắt hoàn toàn là một mảnh màu trắng toát, như là mắc bệnh đục thủy tinh thể nghiêm trọng vậy, sau đó, vẻ mặt nàng chợt trở nên dữ tợn, gầm nhẹ một tiếng há mồm liền cắn tới hướng Sát Mộc Lang đang ôm nàng.
Sát Mộc Lang trải qua rất nhiều chuyện đột nhiên xuất hiện, nên sớm đã luyện được tốc độ phản ứng cực nhanh, lúc này liền dùng sức đẩy Sát Mộc Linh đi, đứng lên lui về phía sau bốn năm bước.
Sát Mộc Linh rơi xuống mặt đất lập tức bò lên, hai tay cùng hai chân đều hoat động, lao đi như con dã thú vậy, sau đó phong tỏa mục tiêu, lại lần nữa điên cuồng nhào tới hướng Sát Mộc Lang.
Tứ chi cùng động, tốc độ di động cực nhanh, cực kỳ giống một con nhện hình người, quỷ dị âm trầm!
"Sát Mộc Linh ngươi làm gì? Dừng lại!" Sát Mộc Lang kinh hãi, không ngừng lui về phía sau lại.
Nhưng Sát Mộc Linh đã biến thân thành tang thi thì sao có thể nghe được, không ngừng hướng tới gần hắn, miệng mở ra cực hạn, khóe miệng rạn nứt, xé rách tới mang tai, đầu lưỡi cùng yết hầu, cùng với hai hang răng bén nhọn biến thành màu đen đều bại lộ ra, đại lượng máu đen rơi xuống mặt đất.
Một cái người sống sờ sờ chớp mắt liền biến thành một con quái vật như vậy, mang tới trùng kích khiến người ta không thể tiếp nhận, Sát Mộc Kỳ, Sát Mộc Dương cùng Sát Mộc Sâm đều là cảm thấy da đầu tê dại, trong lòng lấy làm kinh ngạc.
Mà là đối tượng bị công kích, cho dù sức chịu đựng tâm lý của Sát Mộc Lang có tốt tới mấy, lúc này cũng bị hù dọa toát mồ hôi lạnh cả người, giơ súng tự động lên hướng về phía Sát Mộc Linh đang phát điên bắn một phát.
"Phanh ~ "
Đạn xỏ xuyên qua mi tâm Sát Mộc Linh, lực lượng cường hãn như vậy làm hộp sọ của nàng bị đánh bật ra, đại não cùng máu loãng liền bị xuất hiện trong không khí, rõ ràng lọt vào trong tầm mắt, làm người ta thấy được thì muốn buồn nôn.
"Tê ~ dát ~ "
Sát Mộc Linh biến thành tang thi, làm sao cảm giác được đau đớn, gào thét tiếp tục lao tới gần.
Sát Mộc Lang kinh hãi đảm chiến, mồ hôi lạnh ùa ra như mưa, liên tục hướng về phía nàng bắn ra ba phát, phát nào cũng trúng mục tiêu, nhưng chỉ hơi chút trì hoãn nàng một chút thời gian mà thôi, căn bản cũng không có thể hoàn toàn ngăn cản nàng, Sát Mộc Lang sợ đến hoảng hồn, ngã nhào trên đất.
Cùng lúc đó, Sát Mộc Kỳ thay đổi Thành Tang Thi thừa dịp cơ hội lần này, gào thét một tiếng nhào lên!
Con ngươi của Sát Mộc Lang đột nhiên co rút, sinh mệnh đã bị uy hiếp, đưa tay bắt một cái, đúng là bị hắn tinh chuẩn bắt được cổ tay Sát Mộc Linh, đầu gối liền đè ở trên bụng của Sát Mộc Linh, vừa hay có thể ngăn trở nàng hạ xuống.
Hai người cứ như vậy giằng co cùng nhau, trong chốc lát không đánh vỡ được sụ cân đối này!
"Đệt con mẹ nó, thực là hù dọa lão đầu ta toát mồ hôi lạnh cả người!" Xa xa Phong lão đầu lau mồ hôi nói.
Trên mặt Lăng Tu lộ ra biểu tình ngoạn vị: "Mệnh thật đúng là khá lớn!"
"Ca (Lang ca)!"
Sát Mộc Kỳ, Sát Mộc Dương cùng Sát Mộc Sâm hét một tiếng, nhất tề phục hồi lại tinh thần, sau đó xông tới bằng tốc độ nhanh nhất, nắm lấy các bộ vị thân thể của Sát Mộc Kỳ, dùng sức đẩy nàng ra khỏi người Sát Mộc Lang.
"Dát ~ "
Trong yết hầu của Sát Mộc Linh phát ra một tiếng gầm nhẹ, đầu đột nhiên xoay một trăm tám mươi độ, "Ca ca ca" thanh âm đầu khớp xương gãy vang lên, sau đó cắn một cái vào cổ tay Sát Mộc Dương.
Hai hàng răng sắc bén tựa như dao, một cái cắn này, tay của Sát Mộc Dương trực tiếp bị chặt đứt, máu loãng bắn ra, đau nhức theo cánh tay nảy lên đại não, Sát Mộc Dương phát ra một tiếng tiếng kêu thảm thiết thê lương ngã trên mặt đất, tay kia che chỗ đứt tay không ngừng trào máu, mắt trợn to, đầu óc trống rỗng, toàn bộ thế giới trở nên tĩnh mịch trong sát na, đây là tay của mình? là của mình tay sao?
Bị chặt đứt? Tay của mình bị chặt đứt rồi?
Ngắn ngủi ngây người qua đi, đau đớn kịch liệt cùng với sợ hãi khó tả như nước thủy triều bao trùm toàn thân hắn.
Lúc này Sát Mộc Linh đang nhấm nuốt nuốt cánh tay của Sát Mộc Dương, đói nhai nát nuốt vào bụng giống như điên, ngay cả xương ngón tay cũng bị nuốt xuống, hình ảnh mỹ lệ ngày xưa sớm đã không còn nữa, bây giờ nàng tựu như một đầu ma quỷ, dữ tợn đáng sợ.
Sát Mộc Sâm sợ đến sắc mặt ảm đạm, thoáng cái bật ra thật là xa, cũng không dám tới gần, trong tay súng tự động chỉ vào Sát Mộc Linh, cả người đang kịch liệt run rẩy, bộ dáng tùy thời cũng có thể nổ súng, lớn tiếng kêu lên: "Tỷ mau tránh ra!"
Nhìn thấy Sát Mộc Linh nhấm nuốt cánh tay của Sát Mộc Dương, Sát Mộc Kỳ đã hoàn toàn ngu ngốc, bối rối, cảm thụ được một cảm giác run sợ phát ra từ linh hồn, nghe Sát Mộc Sâm la hét, nàng cơ hồ thối lui theo bản năng, kết quả lại là bị một khối đá trên mặt đất làm té lộn mèo một cái, tè ngã xuống đất.
"Nha! ! !"
Sát Mộc Sâm hô to nổ súng, đạn dày đặc như mưa, xuyên thủng qua đầu Sát Mộc Linh.
"PHỐC PHỐC PHỐC ~ "
Từng cái lỗ máu xuất hiện, máu tươi văng khắp nơi, toàn bộ đầu thành tổ ong vò vẽ trong chớp mắt, huyết nhục không rõ, ngũ quan không hoàn chỉnh, nhưng nó vẫn máy móc nuốt cánh tay của Sát Mộc Dương, hình ảnh dầm dề máu, kinh khủng, ác tâm, để cho da đầu người ta tê dại!