Chương 954: Long trời lở đất
Sát Mộc Lang, Sát Mộc Kỳ, cùng với Phong lão đầu lúc này đã đi tới một sườn núi, xa xa nhìn tòa thành hơn một ngàn thước, tòa thành vững chắc giống như đứng trong một cơn động đất lung lay sắp đổ, bên trong truyền ra tiếng Mã Quỳ kêu rên trận trận, khi thì còn có thể có một tiếng nổ mạnh vang lên, theo đó chính là đại lượng bụi bặm bắn ra, cả tòa thành, phảng phất tùy thời đều có thể đổ nát thành một tòa phế tích!
"Không nghĩ tới Lăng huynh lại là Huyết Hoàng đại nhân, lão gia tử, chúng ta có mắt không nhìn được Thái Sơn, trước đó có nhiều đắc tội, mong lão gia tử bao dung."
Sát Mộc Lang ôm quyền hướng Phong lão đầu cung kính nói, 'Huyết Hoàng' hai chữ này đủ để nghiền ép bọn họ, đừng nói gia tộc bọn họ, chính là cả hòn đảo mà gia tộc bọn họ ở, chỉ cần Huyết Hoàng nguyện ý, trong khoảnh khắc cũng có thể bị diệt vô cùng đơn giản, tồn tại như vậy, đối với bọn họ mà nói, tựu như cùng là thần minh cao cao tại thượng.
Sát Mộc Kỳ tuy rằng không nói gì, nhưng biểu tình khiếp sợ trên mặt nàng đã nói rõ tất cả, hoàn toàn là bối rối, đầu óc trống rỗng, vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới mình lại có thể quen biết với tồn tại kinh khủng như vậy.
"Bao dung cái cầu, cái gì mà Huyết Hoàng đại nhân, hết thảy đều là chó má, hắn kêu là Lăng Tu, các ngươi cũng không cần quá kính nể hắn, đoạn đường này tin tưởng các ngươi cũng có hiểu biết đối với hắn, không làm bộ, đường hoàng, tính cách nội liễm, chỉ cần không va chạm vào nghịch lân của hắn, bình thường hắn sẽ không dễ dàng phát giận, đối với các ngươi, mặc dù hắn không có mở miệng cho thấy thái độ của mình, nhưng hắn vẫn luôn đang bảo đảm sự an toàn của các ngươi!" Phong lão đầu tâm tình kích động nói.
Lời nói này thâm nhập phế phủ của Sát Mộc Lang.
Đích xác, nếu không phải vì có Lăng Tu, bọn họ sớm đã chết thảm trong miệng các loại quái thú, làm người thường, bọn họ có tài đức gì để cho một hoàng giả hải tặc che chở như vậy, châm chọc là, bọn họ cư nhiên còn oán hận qua đối phương giết Sát Mộc ngân, bây giờ nghĩ lại, quả nhiên là buồn cười đến cực điểm.
"Nhãi con, ngươi dám hủy diệt phòng thí nghiệm của bổn hoàng, bổn hoàng hiện tại liền diệt sát ngươi! ! !"
Một tiếng rống to dữ tợn bỗng nhiên nổ vang ở giữa tòa thành, như sấm sét cắt về phía chân trời, lay động sơn lâm.
"Ầm ~ "
Nương theo một tiếng nổ vang, một đạo bóng người hình chữ C phá vỡ tường thành giữa bắn ra, mạnh mẽ xoay trọng tâm trên không trung, xoay chuyển mấy vòng, dùng tư thế quỳ một chân rơi xuống đất, sau khi hạ xuống, nhưng cũng trợt về phía sau hơn mười thước mới dừng lại, lưu lại trên mặt đất hai cái rãnh sâu hoắm.
Tuy rằng cách nhau khá xa, nhưng từ bóng người kia vẫn là có thể nhìn ra đó chính là Lăng Tu.
Sát Mộc Lang cùng Sát Mộc Kỳ cả kinh, bay ra từ tòa thành trong, tất nhiên chính là bị Quỷ Hoàng đánh bay ra, lẽ nào Huyết Hoàng muốn thua? suy đoán vừa xuất hiện, hai người đều có loại cảm giác không rét mà run, không nháy mắt một cái nhìn về phía trước.
"Yên tâm, lão quỷ kia không phải là đối thủ của lăng tiểu tử!" Phong lão đầu ở một bên hút thuốc, trên khuôn mặt già nua tràn đầy thái độ thoải mái.
"Rống ~ "
Đúng lúc này, một tiếng gào thét chấn động vang lên, thiên địa rung động, kinh động vô số chim muông trong rừng bay lên, cho dù đang ở cách xa hơn cây số, Sát Mộc Lang và Sát Mộc Kỳ cũng cảm giác được màng tai bị chấn đắc đau đớn kịch liệt, linh hồn không nhịn được mà run rẩy.
"Oành ~ "
Tòa thành triệt để sụp đổ, đá vụn vẩy ra, cát đất che trời, một đạo thân ảnh cao to đỏ như máu tự đứng lên, ngang nhiên đứng đó, giống một cái Địa Ngục đại ma thần, toàn thân lượn lờ một cổ hắc khí tà ác.
"Trời ạ, này... Đó là cái gì?" Sát Mộc Kỳ kinh hãi mở to hai mắt.
"Không biết là... Quỷ Hoàng sao??"
Sát Mộc Lang cũng kinh hãi đảm chiến, nếu mà đó là Quỷ Hoàng, Quỷ Hoàng rốt cuộc đã thi triển thần thông gì, cư nhiên để cho thân thể mình trở nên khổng lồ như vậy.
"Không phải là lão quỷ kia thì là ai, đệt con mẹ nó, ngũ hoàng quả nhiên mỗi người đều là một tên biến thái!" Phong lão đầu cũng khó mà bảo trì trấn định.
Đây quả nhiên là một ma vương đến từ Địa Ngục a, cao ba trượng, toàn thân toàn là bắp thịt rửa nát, mặt ngoài đầy cục u đỏ như máu, phảng phất chỉ cần nhẹ nhàng vừa đụng vào chúng nó thì sẽ vỡ ra, sau đó mủ máu sẽ bắn toé ra từ bên trong. Tóc tai bù xù, tóc màu đỏ như máu, trên đầu còn mọc ra hai cái sừng trâu, thứ duy nhất không có thay đổi là con mắt trái huyết nhục không rõ, chảy đầy mủ màu vàng cùng máu tươi, mắt phải không có tròng trắng là một mảnh huyết hồng.
"Nhãi con, chết đi! ! !"
Mã Quỳ tàn nhẫn gầm rú, bàn tay không lồ giáng xuống từ trên trời, hung hăng đập xuống hướng Lăng Tu.
Che khuất bầu trời, da thịt trên bàn tay toàn là thịt thối, nhưng lại như có sinh mệnh đang không ngừng nhúc nhích!
"Ầm ~ "
Một chưởng này vỗ xuống, dường như thiên thạch rơi xuống đất, đại địa rung động, một khe nứt rộng chừng hai thước, sâu chẳng biết mấy phần liền xuất hiện, nhìn thấy mà giật mình, cát bụi nồng nặc bay khắp bầu trời.
"Không tốt, hắn bị... bị..." thanh âm của Sát Mộc Kỳ mang theo một tia khóc nức nở, toàn bộ tân thần đã bị khủng hoảng bao phủ.
Sát Mộc Lang nhìn về phía Phong lão đầu, trên mặt lộ ra vẻ bất an mãnh liệt: "Lão gia tử, ngươi không phải nói Quỷ Hoàng không phải là đối thủ của Lăng huynh sao?"
Phong lão đầu thổi râu mép trừng mắt: "Đệt con mẹ nó, ngươi cấp bách cái gì, tiểu tử kia còn không có bộc phát ra toàn lực đâu!"
Không có bạo phát toàn lực? Còn không có xuất ra hết thực lực?
Sát Mộc Lang tựa như nghe được chuyện kinh khủng nhất trên thế giới, mâu quang run rẩy kịch liệt, cả người đều ở vào một loại trạng thái khủng hoảng, tất cả những gì trước đây đã thấy không phải là toàn bộ thực lực của Huyết Hoàng, vậy thời điểm Huyết Hoàng bộc phát toàn lực ra thì sẽ có tình cảnh như thế nào?
Suy nghĩ một chút, khiến cho mọi người sợ một trận, rợn cả tóc gáy!
"Hắc ha ha ha..."
Mã Quỳ cười, "Tuy rằng biến thành một bãi thịt vụn, bổn hoàng cũng không phải ăn người."
Nói xong, dời bàn tay đi, chuẩn bị đưa bàn tay vớt đống thịt Lăng Tu lên nuốt vào bụng. Kết quả khi bàn tay vừa dời đi, trên mặt đất chỉ thấy một cái hố sâu to lớn, căn bản không có nửa phần thân ảnh của Lăng Tu.
"Không có khả năng, một chưởng vừa rồi của bổn hoàng rõ ràng đã đem nhãi con này đập thành thịt nát, không có khả năng không thấy."
Mã Quỳ không tin nỉ non, vừa lấy tay móng bào đất, thoáng cái đã bào sâu mấy thước, ngoại trừ bùn đất thì vẫn còn là bùn đất, vẫn không có thấy bóng dáng của Lăng Tu.
Trong lúc hắn ngây người, một bóng dáng cao lớn đột ngột xuất hiện tự phía sau hắn, cuối cùng đúng là bao phủ cả người hắn ở bên trong, lúc này hắn đã ba trượng cao, tồn tại đứng ở phía sau sinh ra bóng dáng có thể bao phủ hắn lại, vậy thì nó phải bao lớn?
Giờ khắc này, Mã Quỳ hiện lên một cổ hàn khí thấu xương...
Xoay người nhìn lại, một cái người khổng lồ cao tới hơn năm mươi thước đang đứng ở trước mặt hắn, đang từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng ngưng mắt nhìn hắn.
Toàn thân đều là bắp thịt như Cầu Long uốn luôn, cường kiện mà hữu lực, tóc tai màu đen rối bời xõa xuống, vẻ mặt lộ ra vẻ cương nghị, khóe miệng nứt tới vành tai, hai hàng răng trắng hếu hoàn toàn lộ ra, thoạt nhìn dị thì thường dữ tợn, móng tay đen kịt bén nhọn, như Quỷ Trảo vậy, da dẻ toàn thân trắng bệch như tờ giấy, nhưng đường cong phân minh.
Dường như Ác Ma Địa Ngục, tà ác khát máu, huyết sát ngập trời!