Chương 958: Người nào bắn
Sát Mộc Lang quả thực không thể tin được trong tộc Sát Mộc sẽ có người có lòng muông dạ thú như vậy, hắn cảm thấy thống khổ hơn so với người ngoại tộc chèn ép Sát Mộc tộc bọn họ, hắn cũng không sợ hãi nòng súng của Sát Mộc Dã, cắn răng bước ra một bước về phía trước, khí thế trên người từ từ kéo lên, trừng hai mắt giống như là muốn nuốt sống Sát Mộc Dã vậy.
"Đệt con mẹ nó, tại sao bọn họ lại làm chuyện này!"
Phong lão đầu nhíu mày nói, đã không còn ở trên đảo quỷ, hơn nữa còn là mâu thuẫn trong tộc, tất nhiên hắn sẽ không chõ mõm vào được.
"Đầu trứng, ngươi đừng học theo ca cách nói chuyện được không? Học thì không giống, hơn nữa còn rất khó nghe." Trương Nhất rất là khó chịu nói.
Phong lão đầu liền phát hoả, thổi râu mép trừng mắt kêu ầm lên: "Học theo ngươi? Cái tiểu tử lạp xưởng này thật tự biết thiếp vàng trên mặt, lão tử học ngươi lúc nào."
"Đậu má, vốn nó do ca nói mà, ngươi nói ngươi không học từ ta?" Trương Nhất nói.
"Học cái bà ngoại ngươi, sao ngươi không nói văn tự là do ngươi phát minh luôn đi?"
"DCMN ngươi có cần phải làm như vậy không, ca nói giỡn một chút mà thôi, ngươi phát hoả làm cái gì."
"DCM ngươi chính là cố ý phá ta mà."
"DCM a..."
Hai người cứ ầm ĩ như vậy, càng ầm ĩ càng kịch liệt, đối tượng ân cần thăm hỏi cũng chuyển dời tới tổ tông mười tám đời của đối phương.
Lăng Tu thật sự không thể nhịn được nữa, quay đầu quát một tiếng: "Các ngươi yên tĩnh một chút có được không?"
Đúng lúc này, không khí của con thuyến bên cạnh khẩn trương tới cực điểm, đối mặt với việc Sát Mộc Lang bước tới, Sát Mộc Dã vạn phần hoảng sợ, cảm giác Sát Mộc Lang giống như là một người khổng lồ để cho hắn kinh hãi đảm chiến.
"Đứng lại, ngươi... Ngươi đứng lại đó cho ta, nếu không đứng lại ta sẽ nổ súng!" Sát Mộc Dã vừa lui vừa lớn tiếng uy hiếp, giọng nói hung ác cũng khó mà che giấu được sự sợ hãi của hắn.
"Sát Mộc Dã, ngươi còn nhớ tổ huấn không? Sát Mộc tộc chúng ta luôn lấy chữ tầm làm đầu, tại sao lại có thể có loại người như Sát Mộc Ngân lòng muông dạ thú này, thảo nào luôn có người cố ý làm khó dễ ở thời khắc mấu chốt, khó trách con đường của Sát Mộc tộc chúng ta càng chạy càng gian khổ, có cặn bã như các ngươi luôn nhiễu loạn đoàn kết của gia tộc, Sát Mộc tộc chúng ta có thể không suy nhược được sao? Cơ nghiệp trăm năm đều bị hủy hoại trong chốc lát, các ngươi chính là tội nhân của Sát Mộc tộc, là sỉ nhục của gia tộc, sẽ bị tiếng xấu muôn đời, chịu hết thảy hậu nhân sở phỉ nhổ! ! !"
Sát Mộc Lang càng nói càng kích động, càng nói càng phẫn nộ, mỗi một câu mỗi một chữ, đều như chuông lớn âm vang hữu lực, gạn đục khơi trong.
Sát Mộc Dã giống như là đối mặt với một ngọn núi nguy nga không thể vượt qua, cảm giác mình dị thường nhỏ bé, hắn hoàn toàn bị khí thế của Sát Mộc Lang chấn nhiếp.
Mà Sát Mộc Kỳ cùng bốn tộc nhân lại khẩn trương thấp thỏm tới cực điểm, bởi vì một khi Sát Mộc Dã nổ súng, tất nhiên Sát Mộc Lang sẽ trọng thương, bọn họ ngừng thở, trợn to hai mắt. Rốt cục vào giờ khắc này, Sát Mộc Dã đã lộ ra kẽ hở, một người tộc nhân liền lao lên, giơ súng tự động trong tay lên cao, khiến cho nòng súng hướng lên trời, không thể làm Sát Mộc Lang bị thương, mặt khác ba gã tộc nhân cũng phản ứng cực nhanh, nhào lên cướp đoạt súng tự động trong tay Sát Mộc Dã.
"Buông tay, các ngươi buông tay cho lão tử! ! !"
Khóe mắt của Sát Mộc Dã như sắp nứt ra, sử xuất hết thảy khí lực muốn thoát khỏi bốn người này, thế nhưng bốn người vẫn gắt gao dây dưa, tranh đoạt súng tự động trong tay hắn.
Khi Sát Mộc Dã liều mạng chống lại, nòng súng tự động như là mất khống chế liền chỉ loạn, nhưng ở thời điểm chỉ về hướng Mắt Đỏ, cũng không biết là Sát Mộc Dã hay n là bốn người khác không cẩn thận bóp cò súng, kết quả liền phát hỏa.
"Phanh ~ "
Nương theo một tiếng súng, một viên đạn hoa phá trường không, vừa vặn không khéo, bắn về phía Lăng Tu.
Tất cả mọi người mở to hai mắt, tiếng súng này, giống như là một cái búa tạ đánh vào linh hồn bọn hắn, để cho bọn họ không tự chủ được ngừng hết thảy mọi động tác, ánh mắt nhìn theo thướng nòng súng chỉ.
Lăng Tu vừa vặn đang lúc vừa nói chuyện với Phong lão đầu cùng Trương Nhất, đang chuẩn bị cho mỗi người một cước thì, liền phát giác được một cổ khí tức xé rách không gian đang lao tới hướng hắn, hắn không chút nghĩ ngợi, xoay người nhanh như tia chớp, giơ tay lên vừa đỡ, viên có thể dễ dàng bắn thủng một người lại nằm gọn gàng trong tay hắn.
"Keng ~ "
Hai người đụng nhau, bắn ra một tiếng kim loại âm vang.
Đầu đạn ngừng lại, thật giống như từ trạng thái dã thú hung mãnh biến thành cừu ngoan, bị biến hình nghiêm trọng, rơi xướng từ cánh tay Lăng Tu, rơi ở trên boong thuyền tạo ra vài tiếng kim loại trong vắt, sau đó lại lăn một đoạn ngắn mới dừng lại.
Giờ khắc này, đối với năm tên tộc nhân Sát Mộc tộc mà nói thì nó giống như là thấy được chuyện kinh khủng nhất trên thế giới, mắt trợn to, miệng mở lớn thành hình chữ "O", mồ hôi lạnh ùa ra như mưa, bọn họ đã quên mất mình cần phải làm cái gì, chỉ vạn phần hoảng sợ nhìn thân ảnh kia.
Tay không đỡ được đạn súng tự động?
Làm sao có thể, điều này sao có thể a, tên kia là... Là quái vật hay sao?
Nội tâm Năm người lâm vào sợ hãi, vừa rồi một màn kia đã phá vỡ nhận thức của bọn họ đối với thế giới này, trong chốc lát bọn họ hoàn toàn không cách nào tiếp nhận được, lông tơ cả người đều dựng lên.
Coi như Sát Mộc Lang cùng Sát Mộc Kỳ đã biết Lăng Tu cường đại thế nào cũng phải sửng sốt, nghẹn họng nhìn trân trối, hoảng sợ mà trông.
Lúc này, Dao Linh Ngọc ngồi xổm xuống, đem đầu đạn trên mặt đất lên, tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"
"Đạn, đạn súng tự động, lực sát thương rất lớn!" Phong lão đầu giải thích.
"DCMN, hoàn hảo là Lão Lăng cường đại, bằng không liền tiêu rồi!" Trương Nhất thở phào nhẹ nhõm.
Khương Hạo Tuấn không nói được một lời, lạnh lùng nhìn chăm chú vào đám tộc nhận của Sát Mộc tộc, trong mắt hiện lên một cổ sát khí nồng nặc, bất luận người nào dám bất kính đối với Lăng Tu, đều là địch nhân của hắn, chỉ cần Lăng Tu hạ lệnh, hắn lập tức khiến cho những người này táng thân trong biển rộng.
Lăng Tu đưa bàn tay lại, ngay cả khi có ý niệm lực hộ thể, lòng bàn tay vẫn bị viên đạn thiêu cháy một miếng nhỏ, đau rát nẩy lên đại não.
Giương mắt nhìn lên, rơi vào năm người trên thuyền...
"Người nào bắn?" Nhàn nhạt nói một câu, cũng là vô cùng rõ ràng, lộ ra một cổ khí tức làm cho lòng người run sợ.
bốn vị tộc nhân Sát Mộc tộc này cơ hồ thối lui theo phản xạ có điều kiện, đẩy Sát Mộc Dã ra.
"Không... Không phải là ta, không phải là ta a!"
Đón nhận ánh mắt của Lăng Tu, Sát Mộc Dã chỉ cảm thấy mình như là một con ếch bị Độc xà nhìn chằm chằm, ở vào một một khu vực nguy hiểm cực độ, hắn hoảng sợ biện giải cho mình, lại phát hiện ngón tay của mình đang đáp chạm vào trên cò súng, không khỏi rùng mình một cái, lập tức đưa tay hung hăng ném súng tự động xuống đất, hận không thể vứt đi thật xa.
Lăng Tu lạnh lùng nhìn hắn, khi Dao Linh Ngọc đem viên kia khô trả lại thì, hắn liền bắn ra, viên đạn biến hình kia tựu như bị quán chú một Cổ năng lượng cực lớn, xé rách không gian, nhanh chóng như điện hướng về phía Sát Mộc Dã!